"Tiểu Tuyết, em còn chưa hiểu phải không? Cậu ta từ đầu đến cuối đều đang lừa em! Bắt đầu chính là đính hôn, cậu ta sẽ khiến em đâm lao phải theo lao, mục đích cuối cùng chính là em!" Hàn Thừa Nghị ngăn lại Lạc Tuyết Vi, không nghĩ lưu lại thêm một phút nào ở đây.
Mà Lương Tư Văn như cũ không chịu buông tay, "Tinh Tinh, em muốn anh một người đối mặt với lễ đính hôn sao? Cho dù em không nguyện ý, hôm nay cũng phải giúp anh, không thể bỏ anh một mình! Tất cả mọi người đang chờ chúng ta."
" Lương Tư Văn!"
Hàn Thừa Nghị rốt cục không thể nhịn được nữa, buông ra Lạc Tuyết Vi đánh úp về phía Lương Tư Văn. Hai nam nhân gần như nắm lấy áo nhau, vóc dáng cao gần nhau, ai cũng không chiếm ưu thế hơn ai, giương cung bạt kiếm, đều ôm tín niệm tất thắng.
"Tôi nói rồi, cô ấy là của tôi!"
"Nhưng là, anh bỏ cô ấy, bỏ cô ấy bốn năm, bốn năm này, người ở bên cạnh cô ấy là tôi!"
Lạc Tuyết Vi ở một bên lo lắng suông, muốn tách hai người ra lại chẳng có chút sức nào, "Các ngươi không cần như vậy! Không nên ra tay... A..."
Không biết là ai trong lúc vô ý đánh trúng Lạc Tuyết Vi, Lạc Tuyết Vi kêu một tiếng, hai nam nhân đồng thời dừng tay lại, ánh mắt thương tiếc cùng nhìn về phía Lạc Tuyết Vi.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng nghỉ lại "rầm rầm" phá mở. Ba người nhất thời cả kinh, nhìn về phía cửa, đại sự không ổn!
Đi tuốt ở đàng trước, là cha mẹ Lương Tư Văn. Lương phu nhân luôn luôn khen Lạc Tuyết Vi không dứt miệng, sắc mặt giờ phút này đen như đáy nồi, khóe miệng ôm một tia cười lạnh, đạp giày cao gót đi về phía Lạc Tuyết Vi, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt đó khiến người ta không thoải mái.
"Dì... A..." Lạc Tuyết Vi nơm nớp lo sợ mở miệng, lập tức nhận lấy một cái bạt tai vang dội.
Lương phu nhân không chút nương tay tát vào mặt cô, nhìn cô cười khẩy nói:"Luôn cho rằng, xuất thân của cô không được tốt lắm, nhưng bản thân tính cách không tồi, là một người biết vươn lên, cho nên mới đồng ý hôn sự của cô và Tư Văn! Không nghĩ tới cô không có tự trọng như vậy! Một bên cùng Tư Văn nhà chúng tôi, một bên thông đồng với gã đàn ông khác?"
" Mẹ!" Lương Tư Văn nhanh chóng tiến lên giữ chặt mẹ, vội la lên:"Mẹ sao có thể đánh Tinh Tinh? Mẹ chưa biết rõ tình huống, sao lại vô cớ đánh người?"
Hàn Thừa Nghị càng là giận không nhịn được, anh thật sự hối hận muốn chết, chỉ chậm một bước đã hại Tiểu Tuyết bị người đánh? Nơi này mặc dù là Lương gia, nhưng khi Hàn Thừa Nghị không nghĩ cho người đó mặt mũi, mặc kệ kẻ đó là ai!
Trong đám người, không biết là ai nói một câu, "Một thiết kế sư không có tên tuổi, chẳng qua là sao chép bản thiết kế, hiện tại đều bị cách chức!"
Lương phu nhân vừa nghe, càng là nổi trận lôi đình, chuyện này, bà vẫn chưa nghe nói, vốn là nhìn trúng điểm này, hiện tại đến ưu điểm này của cô cũng không có? "Hừ... Như vậy xem ra, cô thật sự một điểm tốt cũng không có!"
" Lương phu nhân! Bà xin lỗi vợ tôi mau!"
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Hàn Thừa Nghị nheo lại, tỏa ra tín hiệu nguy hiểm, khẩu khí cũng là lạnh tới cực điểm, khiến người nghe thấy rét run.
Càng làm cho mọi người ở đây giật mình chính là, ý tứ bao hàm trong lời nói của anh! Người người Đế Đô đều cho rằng Hàn gia tam đến nay luôn là độc thân, nhưng là, anh lại nói tân nương hôm nay là vợ của anh?
Lương phu nhân ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, ngón tay chỉ thẳng vào Lạc Tuyết Vi:" Hàn tam thiếu, tôi không nghe lầm chứ? Rõ ràng hôm nay muốn cùng Tư Văn nhà chúng tôi đính hôn! Cậu nói cô ta là vợ cậu, đây là chuyện gì?"
" Hừ!" Hàn Thừa Nghị nhếch môi cười lạnh, mắt sáng rũ xuống nhìn người trong ngực, "Tôi nói vậy mà vẫn chưa hiểu? Cô ấy là vợ tôi, Hàn gia Tam thiếu.."
" Thừa Nghị!"
Hàn Thừa Nghị chưa nói xong, đột nhiên trong đám người vang lên tiếng quát chói tai, toàn bộ phòng nghỉ ngay tức khắc im lặng. Ánh mắt mọi người Ánh mắt mọi người đều tập trung hướng về phía chủ nhân giọng nói này, mẹ Hàn Thừa Nghị, Hàn phu nhân.
Bốn năm trước Lạc Tuyết Vi ngắn ngủi gặp qua Hàn phu nhân, không nghĩ tới khi gặp lại lại ở tình huống này, làm thế nào bây giờ? Tình xuống xấu cỡ này, mẹ chồng của cô nhất định sẽ mất hứng! Lạc Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt hai tay.
" Không có việc gì, đừng sợ."
Hàn Thừa Nghị trấn an Lạc Tuyết Vi, nhìn về phía mẹ:" Mẹ, Mẹ đừng nóng giận, trở về con sẽ giải thích với mẹ được không?"
Hàn lão phu nhân nhìn chằm chằm con dâu thân thiết nép vào lòng con trai, mũi hừ một tiếng, thương tiếc lắc đầu:" Giải thích? Thừa Nghị, tình huống hôm nay, con cho là có thể giải thích rõ ràng sao? Cô ta, không phải gọi là Viên Tinh Tinh sao? Là Lương Tư Văn vị hôn thê, tại sao lại trở thành vợ của con?"
" Mẹ..." Hàn Thừa Nghị nhíu mày, biết mẹ đã nổi giận rồi.
Hàn lão phu nhân đưa tay ngăn cản con trai muốn nói gì đó, "Mẹ không muốn nghe gì hết."
" Lương tiên sinh, Lương phu nhân, vì sự lỗ mãng của Thừa Nghị, ngay tại đây tôi thay nó xin lỗi hai người, về phần cô gái tên Viên Tinh Tinh này... Cùng Hàn gia chúng tôi, không có chút quan hệ nào, gì mà Hàn gia Tam thiếu phu nhân chỉ là những lời nói dối hư ảo mà thôi!"
Hàn lão phu nhân cung kính cùng vợ chồng Lương thị nhận tội, quý phụ ở Đế Đô địa vị của bà là số một. Vợ chồng Lương thị tất nhiên sẽ nể mặt mũi bà, "Chị à, sao chị nói thế chứ! Tôi nghĩ chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, nói đến không phải Tư Văn và Tam thiếu sai, muốn trách đều là thứ đàn bà không biết xấu hổ này!"
"Mẹ!"
" Mẹ!"
Lương Tư Văn cùng Hàn Thừa Nghị khó có được ăn ý, đồng thời bất mãn nhìn về phía mẹ mình.
" Mẹ, không nên náo loạn ở đây, cũng đã muộn rồi, con cùng Tinh Tinh còn chưa cử hành nghi lễ, khách quý cũng chờ..." Lương Tư Văn không nghĩ giải thích, chỉ dùng hành động bày tỏ quyết tâm của mình, đẩy mẹ ra, muốn đi tới cầm tay Lạc Tuyết Vi.
Lại bị Hàn Thừa Nghị chặn, "Lương Tư Văn, cậu cũng thật không biết xấu hổ, đã như thế này rồi, cậu cho là Tiểu Tuyết còn đính hôn với cậu? Tiểu Tuyết, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi!"
Mắt thấy, cục diện lại muốn trở về lúc bắt đầu.
"Đủ rồi!" Hai mắt Hàn phu nhân nhìn con trai, "Hàn Thừa Nghị, con nếu còn xem mẹ là mẹ, hiện tại buông cô ta ra, lại đây!"
" Mẹ..." Hàn Thừa Nghị nhìn mẹ, lại quay đầu nhìn Lạc Tuyết Vi, mặt lộ vẻ khó xử.
Hàn phu nhân thở dài một hơi, đi về phía cửa, lớn tiếng quát:" Hàn Thừa Nghị, con có đi hay không? Con hiện tại không đi, sau này có quỳ xuống, mẹ cũng không nhận đứa con trai này! Mẹ xem như chưa bao giờ xin ra con!"
"Anh đi đi!"
Lạc Tuyết Vi biết anh không thể bỏ mình lại ở đây, nhưng cô sao có thể khiến anh khó xử vì chọn cô hay mẹ? Lạc Tuyết Vi đẩy Hàn Thừa Nghị, cau mày thúc giục anh, "Em không sao, anh đi nhanh đi!"
" Tiểu Tuyết! Đã thế này rồi, anh sao có thể bỏ em lại một mình?" Hàn Thừa Nghị tuy rằng thực khó xử, nhưng anh hiểu rõ, tình cảm giữa anh và Lạc Tuyết Vi như miếng băng mỏng, không thể nhận thêm một khúc mắc nào nữa, anh không thể bỏ cô lại, ở tình huống này cô một người sao có thể ứng phó?
"Anh đi đi! Không cần để ý đến em! Anh không đi, mẹ sẽ thực nổi giận phải không?" Lạc Tuyết Vi nói nhỏ khuyên nhủ Hàn Thừa Nghị.
Không nghĩ tới những lời này lại bị Hàn phu nhân nghe thấy được, Hàn lão phu nhân cười khẩy nói:" Viên tiểu thư, đừng gọi tôi là mẹ, tôi cũng không phải mẹ cô, tôi nhận không nổi một tiếng này! Tôi lớn tuổi rồi, chịu không được cú dọa này! Hàn Thừa Nghị, con còn đứng ở đó làm gì? Còn không đi mau đi theo mẹ!"
Huyết sắc trên mặt Lạc Tuyết Vi trút hết, cho dù là trang điểm tỉ mỉ cũng không che dấu được vẻ mặt nhợt nhạt của cô.
"Em cầu anh, anh đi nhanh đi." Lạc Tuyết Vi đẩy Hàn Thừa Nghị, nước mắt tủi thân một giọt một giọt rơi xuống! Khiến mẹ Hàn Thừa Nghị chán ghét như vậy, là chuyện cô không muốn xảy ra, cũng không muốn biến xấu hơn nữa.
"Anh..."
Trước mắt mẹ đang nổi giận, Hàn Thừa Nghị nói cái gì cũng, anh càng che chở Tiểu Tuyết, mẹ lại càng giận cô! Bất đắc dĩ, Hàn Thừa Nghị đành phải buông lỏng Lạc Tuyết Vi. "Chờ anh?"
Lạc Tuyết Vi ngậm nước mắt quay mặt đi, không dám đáp ứng.
Hàn Thừa Nghị theo mẹ ra phòng nghỉ, rời khỏi Lương gia, nhưng nhiều khách quý như vậy phải làm gì bây giờ? Vợ chồng Lương thị hối hận không thôi, vốn nghĩ rằng con trai rốt cục đã muốn yên ổn, là một chuyện tốt, ai biết được cuối cùng lại biến thành thế này! Mặt mũi Lương gia đều vứt hết, biến thành trò cười ở Đế Đô!
" Giai Văn! Giai Văn!"
Lương phu nhân thẹn quá thành giận gọi con gái.
Mà Lương Giai Văn ở một bên âm thầm xem kịch vui nãy giờ vẫn chưa xuất hiện, lúc này ngược lại bình tĩnh xuấ hiện, Đúng vậy, màn kịch thú vị lúc nãy chính một tay cô đạo diễn! Lẵng hoa đặt bên cửa phòng nghỉ được cô giấu một cái camera theo dõi, cho nên mời có màn trực tiếp ở đại sảnh yến tiệc!
Thật sự là, rất phấn khích! Rất thống khoái! Nhìn Lạc Tuyết Vi khóc như mưa như gió, xanh một lúc, trắng một lúc, Lương Giai Văn cảm thấy sung sướng vô cùng!
" Mẹ, con ở đây!" Lương Giai Văn cười như không cười nhìn Lạc Tuyết Vi, khoanh tay, dường như những việc xảy ra lúc này chẳng liên quan gì đến cô.
"Con ở nơi này làm cái gì? Còn không nhanh đi tiễn tân khách?" Lương phu nhân bất mãn nhíu mày, quở trách con gái.
"A, tiễn khách? Nghi lễ còn chưa bắt đầu mà!" Lương Giai Văn mở miệng khiêu khích một câu, ngay lúc này nói những lời thế rõ ràng là nhằm vào Lạc Tuyết Vi.
"Con đứa nhỏ này, con xem tình huống này, còn cử hành nghi lễ gì? Nhanh đi tiễn khách!" Ông Lương cũng không bình tĩnh, phất tay ý bảo con gái nhanh đi làm việc.
" Ngài đừng có gấp, con đi nhanh đây!"
Thái độ dị thường này của Lương Giai Văn, khiến Lương tiên sinh Lương phu nhân tức không chịu được, chỉ là không cảm thấy gì, nhưng Lương Tư Văn phát hiện có chút không bình thường. Anh nãy giờ vẫn nhớ kĩ, vì cái gì cha mẹ, mẹ Hàn Thừa Nghị, còn có nhiều thân thích như vậy sao lại đi thẳng đến phòng nghỉ trên lầu? Hơn nữa, vừa đi vào cái gì cũng không hỏi, mẹ đã cho Tinh Tinh một tát rồi?
Thực hiển nhiên, trong đó nhất định có vấn đề.
Nhưng hiện tại, anh có thời gian để tự hỏi, đầu tiên phải trấn an Tinh Tinh và ổn thõa những việc khác.
" Tinh Tinh, đừng khóc, đến phòng anh, rửa mặt, đau hay không? Bôi chút thuốc..." Lương Tư Văn đỡ Lạc Tuyết Vi chuẩn bị đi ra ngoài, cho chuyện chuyện đã đến nước này, anh cũng không có ý muốn buông tay Lạc Tuyết Vi.
" Đứng lại!" Lương phu nhân trố mắt, khó tin nhìn con trai, "Lương Tư Văn, con có lầm hay không? Loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta, con còn muốn làm gì? Nhanh chóng, đuổi cô ta ra khỏi Lương gia! Chúng ta vĩnh viễn cũng không muốn gặp... Cô ta nữa! Nhanh đuổi cô ta đi! Thật sự xui, mặt mũi Lương gia đều bị cô ta làm mất hết!"
Lạc Tuyết Vi cắn răng, lòng tràn đầy ủy khuất, nhưng ngại bà là mẹ Lương Tư Văn, muốn phản bác lại nói không ra lời, chỉ có thể cứng rắn nhẫn nhịn cơn tức.
" Mẹ! Mẹ đừng nói Tinh Tinh như vậy! Tinh Tinh là người mà con thật lòng thích, xin mẹ không cần vũ nhục cô ấy!" Lương Tư Văn nhíu mày chống đối mẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT