Editor: Bạch Nguyệt

Tiệc buffet giữa trưa, Nhạc Tuyết Vi không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị.

Nghĩ lại cũng có thể lý giải, anh ta hiện tại nào còn có tâm tư tới ăn loại đồ này? Có hẹn với người đẹp, đương nhiên là muốn tìm một bàn, mặt đối mặt, chút ánh nến cùng đồ ăn thanh nhã, lại uống chút rượu vang đỏ, mới hợp tình hợp lý không phải sao?

“Hừ…”

Quản anh ta làm gì chứ? Ăn với ai thì có quan hệ gì tới cô?

Nhưng vừa nghĩ không quan hệ tới cô, thì lại một bên bất tri bất giác chọc nát đồ ăn. Trong lòng không ngừng nghĩ đến lời anh nói, không phải anh hạ lệnh giết chết, sau khi anh biết, đã lập tức lệnh bọn họ thu hồi rồi…

“A…”

Nhạc Tuyết Vi bực bội vò đầu, chết tiệt… Rốt cuộc có nên tin tưởng anh hay không? Mà cho dù sự thật đúng là như vậy, thì giữa bọn họ vẫn còn rất nhiều vấn đề

Đứa bé đã mất kia, còn có Kiều Vũ Vi, bây giờ cả người anh còn lắm hoa đào[1]!

[1] Ý nói người thích một ai đó (trong truyện này là thích Hàn Thừa Nghị), kiểu như ong bướm,... Hoa đào - đào hoa.

Ý thức được bản thân phiền não cái gì, Nhạc Tuyết Vi liền hoảng sợ. Vì sao phải phiền não vì loại vấn đề này? Bọn họ không phải đã không còn quan hệ gì sao?

Trong đám người, vẫn không nhìn thấy thân ảnh Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi tẻ nhạt gắp thức ăn bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy lúc này đây nghỉ phép thật sự là không xong tột đỉnh.

Cả buổi chiều, cũng đều không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị. Trong lòng Nhạc Tuyết nhìn không được càng thêm chua, anh ta hiện tại nhất định là ở cùng cái "Tử Đồng" gì đó đi? Cô không biết vì sao lại sinh ra loại cảm giác này với anh, nhưng mà, lại không thể không thừa nhận, nhìn thấy anh ở bên cô gái khác, cô cảm giác thật không thoải mái.

Tâm thần không yên buổi trưa, buổi tối theo kế hoạch có tiệc lửa trại. Thời tiết lại không tốt lắm, gió thổi, nhìn trời như sắp mưa, nhưng tiệc lửa trại vẫn y như kế hoạch mà cử hành.

Nhạc Tuyết Vi và đồng nghiệp cùng nhau đi vào mảnh đất trong sau núi, lửa trại đã nổi lên. Cô lại không tự chủ được, tìm kiếm Hàn Thừa Nghị trong đám người.

Kỳ thật, trong lòng không ôm hy vọng gì, buổi chiều anh ta cũng không tới, buổi tối càng là thời điểm hẹn hò hoàn hảo, sao có thể lãng phí mất? Ở bên cạnh nhiều người như vậy, sao có thể so với hai người đơn độc hoa tiền nguyệt hạ[2]?

[2] Hoa tiền nguyệt hạ – 花前月下 – huā qián yuè xià (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị hẳn hoi:

Tận thích sanh ca dạ túy miên

Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền).

Bất quá, lúc này đây, Nhạc Tuyết Vi lại tính sai, Hàn Thừa Nghị còn tới sớm hơn so với cô.

Đại khái là vì phối hợp không khí buổi tối lửa trại, Hàn Thừa Nghị hiếm khi ăn mặc giản dị, khiến cho anh thoạt nhìn thật giống như vương từ trên cao nhìn xuống, ngẫu nhiên tới thể mặc bình dân giản dị thế này.

Hàn Thừa Nghị đồng dạng ở trong đám người nhìn xung quanh, hơn nữa rất nhanh xác định được chỗ của Nhạc Tuyết Vi. Buông cái chén trong tay, đi tới cạnh Nhạc Thuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi quay mặt đi, lôi kéo đồng sự làm bộ không phát hiện, xoay người tránh ra.

Hàn Thừa Nghị: “……”

Ngốc lăng sau một lát, Hàn Thừa Nghị đỡ trán cười khẽ. Bình giấm của Tiểu Tuyết lớn như vậy? Chuyện tốt. Mặc dù có chút phiền toái, bất quá lại là phiền toái ngọt ngào.

Đang chuẩn bị mặt dày tiếp tục đuổi theo, bất ngờ phía sau một tiếng gọi vang lên.

“Thừa Nghị ca!”

Hàn Thừa Nghị phản xạ có điều kiện nhíu mày, nhắm mắt, xoay người nhìn về phía Triệu Tử Đồng, ngữ khí khách khí nhưng lại lạnh nhạt xa cách, “Tử Đồng, em cũng tới nơi này?”

Triệu Tử Đồng bỏ bạn bè qua một bên, đến gần Hàn Thừa Nghị, mỉm cười gật gật đầu: “Vâng, nghe nói là rất náo nhiệt. Bất quá, Thừa Nghị ca anh thoạt nhìn không thích náo nhiệt, anh tới nơi này, thật đúng là làm người khác ngoài ý muốn…”

Nhìn tư thế này, Triệu Tử Đồng tựa hồ ý muốn kéo dài thời gian.

Hàn Thừa Nghị không biết cô ta có phải hay không còn ôm cái loại này ý nghĩ kia với mình, nhưng anh lại không có đi đoán, suy nghĩ, gọn gàng dứt khoát nói với Triệu Tử Đồng: “Tử Đồng, anh muốn nói rõ với em! Anh không có ý với em, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có, hiểu chưa?”

Cự tuyệt trắng trợn như vậy, da mặt mỏng Triệu Tử Đồng lập tức liền đỏ mặt.

Hoảng loạn cắn môi dưới, sợ hãi gật đầu: “Em biết, anh đã nói qua… Em hiểu.”

Hàn Thừa Nghị không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Lại bị Triệu Tử Đồng gọi lại, “Thừa Nghị ca…”

“Còn có chuyện gì sao?” Hàn Thừa Nghị nghi hoặc dừng bước, nói thật, Triệu Tử cô gái này không tồi, chẳng những là diện mạo khí chất giống Tiểu Tuyết, tính cách cũng rất tốt, Hàn Thừa Nghị hiếm khi có chút kiên nhẫn với cô ta.

“Cái kia… em có thể hỏi anh, có phải bởi vì cô gái ngày hôm qua không?” Triệu Tử Đồng cẩn thận nói từng từ một hỏi tiếp, “Cô ấy là… bạn gái anh?”

Hàn Thừa Nghị lắc đầu: “Không, cô ấy không phải bạn gái anh, cô ấy là… vợ anh.”

Nói xong, để lại Triệu Tử Đồng vẻ mặt ngạc nhiên, Hàn Thừa Nghị xoay người cất bước đi tìm Nhạc Tuyết Vi…

Những lúc này Nhạc Tuyết Vi lại không có trong tiệc lửa trại.

Vừa rồi bộ dáng Hàn Thừa Nghị và Triệu Tử Đồng nói chuyện với nhau đều dừng ở trong mắt Nhạc Tuyết Vi, cô không thể nghe thấy thanh âm, chỉ có thể thấy được hình ảnh, nhìn bộ dáng hai người tình chàng ý thiếp… Nếu là như thế này, cô còn ở đây làm gì? Anh còn phí sức giải thích sự việc bốn năm trước làm gì?

Cô tin hay không tin còn quan trọng sao?

Không muốn ở đây khiến cho bản thân ngột ngạt, Nhạc Tuyết Vi khi rời khỏi tiệc lửa trại cũng không cần thu thập vật dụng, vốn dĩ chính là tay không bị anh bắt tới, bây giờ chỉ trực tiếp phủi tay ra khỏi cổng chính! Nhắm mắt làm ngơ, cũng miên man tỉnh táo suy nghĩ.

Hàn Thừa Nghị quay người lại, không thấy Nhạc Tuyết Vi, Nghê Tuấn rất tri kỷ đi lên nhắc nhở anh: “Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân đã đi về hướng cổng chính rồi.”

“Cái gì? Sao lại không ngăn cản?” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, khẩu khí không tốt lắm.

Nghê Tuấn cúi đầu ậm ừ: “Tam thiếu, thủ hạ đi cản không thích hợp, ngài tự mình đuổi theo, hiệu quả tốt hơn không phải sao?”

Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, Nghê Tuấn đầu gỗ cũng có lúc tâm tư tỉ mỉ như vậy? Không kịp nghĩ nhiều, Hàn Thừa Nghị cất bước, một đường chạy như điên tới cổng chính.

Rốt cuộc đuổi kịp Nhạc Tuyết Vi đang đón xe ở cổng chính.

“Tiểu Tuyết!”

Hàn Thừa Nghị thở hồng hộc đi lên, một tay đem người giữ chặt, quay đầu muốn kéo trở về.

Nhưng thái độ Nhạc Tuyết Vi cũng thập phần cường ngạnh, dùng sức lực yếu ớt của mình phản kháng việc Hàn Thừa Nghị kéo đi, gắt gao đứng yên tại chỗ, mặc cho cánh tay đã bị siết đau.

“Em làm gì vậy?” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, sợ làm đau cô, đành phải tạm chấp nhận buông cô ra, nhưng khẩu khí rất không vui, “Em muốn nháo anh bao nhiêu lần nữa mới chịu hả?”

“Em nháo? Vì sao em phải nháo anh? Em nào có tư cách, dựa vào đâu cùng anh nháo a?” Nhạc Tuyết Vi dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Hàn Thừa Nghị, rõ ràng là anh khắp nơi chọc hoa đào, đối với cô gái kia ôn nhun hư vậy, đối cô liền…!

Bị cô nói như vậy, Hàn Thừa Nghị nghẹn một bụng không thoải mái cũng bạo phát.

“Đúng, anh còn không phải là đã đả thương cánh tay Lương Tư Văn sao? Nói cho em biết, này tính ra còn nhẹ! Em muốn đính hôn cùng hắn thật thì em thử xem, anh nếu không làm gì hắn, Hàn Thừa Nghị anh không mang họ Hàn!”

Nói đằng đằng sát khí như này, không thể dọa sợ Nhạc Tuyết Vi, ngược lại còn chọc cho cô càng không thoải mái. Gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại, ngẩng đầu, “Đúng, tôi chính là đau lòng Lương Tư Văn! Anh đả thương bạn trai tôi vốn là không nên, như thế nào anh còn nói lý?”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nói anh ngoài miệng xin tôi tha thứ, mà thực tế thì sao? Lại cùng nhiều nữ nhân dây dưa không rõ như vậy? Như thế nào anh còn có lý?

“Em!”

Hàn Thừa Nghị uất nghẹn trong lòng, đau như kim đâm. Cũng chỉ có nha đầu này mới có thể khiến anh tức đến như vậy! Bực bội khó nhịn, Hàn Thừa Nghị môi mỏng căng chặt, “Được, được, đều là anh không tốt, bạn trai em mọi thứ đều hoàn hảo! Nhưng hiện tại, em phải trở về với anh!”

Vừa dứt lời, trên bầu trời liền vang lên tiếng sấm ầm ầm… Trong khoảnh khắc ấy cứ như thể cả trái đất đang rung lên.

Hàn Thừa Nghị kéo Nhạc Tuyết Vi, không nói thêm lời giải thích nào: “Đi! Trời sắp mưa!”

“Không đi! Anh buông tôi ra!” Nhạc Tuyết Vi liều mạng giãy giụa, thậm chí tay chân còn đạp mạnh, nhưng Hàn Thừa Nghị sao có thể để cô thực hiện được?

Hàn Thừa Nghị không để ý tới cô, lôi kéo cô tiếp tục đi vào bên trong, đột nhiên mưa to cứ như vậy từ bầu trời dội xuống khiến người khác không kịp chuẩn bị.

Anh dừng bước, buông lỏng Nhạc Tuyết Vi ra, chuẩn bị cởi áo khoác để che mưa cho cô, ai ngờ, Nhạc Tuyết Vi vừa được buông lỏng, lập tức cất bước chạy đi!

“Tiểu Tuyết!”

Nhạc Tuyết Vi dùng hết sức chạy về phía trước, vô luận Hàn Thừa Nghị ở phía sau gọi như thế nào cô cũng không nghe, cô không biết trời mưa to như vậy cô có thể đi đâu, cô chỉ biết, hiện tại suy nghĩ của cô đã bị Hàn Thừa Nghị làm cho lung tung rối loạn!

Hàn Thừa Nghị rất nhanh đuổi kịp Nhạc Tuyết Vi, trong làn mưa lớn giữ chặt lấy cô, không quan tâm nhiều ôm vào trong lòng, nhanh chóng căng áo khoác ra che cô lại.

“Anh…” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh.

Thình lình xảy ra mưa to đã khi người anh dội nước ướt nhẹp, nước mưa ở trên gương mặt màu mật của anh chảy xuống, đôi mắt thâm thúy bởi vậy mà trở nên ươn ướt.

Hàn Thừa Nghị khẽ nhếch môi mỏng, ngữ khí rất bất đắc dĩ: “Haizzz… Anh biết, đều là anh không tốt, đều là anh sai, em không thích anh bá đạo, không thích anh không nói lý… Tiểu Tuyết, chỉ cần em trở về, anh đều sửa lại tất cả, được không?”

Ầm ầm!

Lại là một tiếng sấm vang, Nhạc Tuyết Vi cả người chấn động, không biết là bởi vì tiếng sấm, hay là bởi vì anh nói, cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.

Hàn Thừa Nghị đau lòng không thôi, đưa tay xoa gương mặt cô, thanh âm ấm áp dỗ cô: “Đừng khóc, đều là anh không tốt, em đừng khóc…”

“Vì sao? Vì sao? Anh rốt cuộc là vì sao a!” Nhạc Tuyết Vi một khi khóc, liền có chút không dừng được, trời biết nước mắt này cô đã nghẹn bao nhiêu năm!

Hàn Thừa Nghị thừa dịp ôm chặt lấy Nhạc Tuyết Vi, cằm để trên đỉnh đầu cô, Nhạc Tuyết Vi ghé vào trong lòng anh, cảm nhận chấn động rất nhỏ khi anh nói chuyện.

“Không vì cái gì cả, Tiểu Tuyết, em có biết, anh yêu em bao nhiêu…”

Vì để vãn hồi tình yêu, liền nói buồn nôn như vậy, Hàn Thừa Nghị cũng da mặt dày nói, không có biện pháp, chỉ cần dùng được, Tiểu Tuyết thích nghe, muốn anh nói cái gì cũng được!

Nhưng cả người Nhạc Tuyết Vi lại giật mình, đột nhiên đẩy ra Hàn Thừa Nghị, hốt hoảng cười: “Yêu? Hàn Thừa Nghị, anh muốn tôi tin anh như thế nào? Anh đã từng yêu bao nhiêu người? Thêm cả tôi nữa là phần thứ mấy? Có phải hay không cuối cùng vẫn là tùy thời có thể vứt bỏ cái phần đó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play