Editor: Nhung

Đèn thủy tinh treo trên trần nhà chiếu ánh sáng màu lưu ly đến đáy mắt Nhạc Tuyết Vi khiến cho đôi mắt nàng trở nên hết sức mê người. Nhạc Tuyết Vi ngửa đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, cổ họng bỗng dâng lên vị chua xót, khóe miệng kẽ giật, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.

"Có chuyện gì muốn nói với tôi?" Hàn Thừa Nghị là người rất nhạy bén, dễ dàng nhận ra sự thay đổi trên gương mặt cô.

"Tôi... tôi có thể hỏi anh chuyện này được không?" Nhạc Tuyết Vi cảm thấy rất lo lắng, bởi vì cô đã chấp nhận đáp ứng anh ta, quan hệ của bọn họ sẽ không thể chối bỏ được, anh ta là người mua hàng, còn cô là món hàng của anh ta.

"Nói đi." Hàn Thừa Nghị gập gật đầu, hỏi "Em có yêu cầu gì sao? Yên tâm, tính đến thời điểm này, em muốn gì tôi đều sẽ đáp ứng."

Khi anh ta nói chuyện, cánh môi tiến đến gần sát gương mặt cô, điều này làm cho Tuyết Vi cảm thấy rất không quen, muốn trốn tránh theo bản năng nhưng lại không dám giãy dụa, cô chỉ dám cúi mặt né tránh ánh mắt nóng rực của Hàn Thừa Nghị, nơm nớp lo sợ, hỏi: "Anh có thể cho tôi biết thời hạn được không? 1000 vạn, anh tính sẽ mua tôi trong bao lâu?"

Hỏi xong, cô lập tức nhắm mắt lại, để nói được ra hết câu này, cô đã dùng đến quá nhiều dũng khí.

"Hóa ra đây là vấn đề em muốn hỏi sao?" Hàn Thừa Nghị nhíu mày, cảm thấy hơi bất ngờ.

Vừa đi theo anh đã nghĩ đến chuyện rời đi? Không tình nguyện ở bên cạnh anh? Kiểu người như thế này quả nhiên là lần đầu anh được thấy. Cô gái này khiến anh thấy được rất nhiều chuyện không nhờ. Có điều, 1000 vạn mua cô bao lâu, quả thật anh chưa từng nghĩ tới, tư vị tiểu nha đầu này mang tới là thứ lần đầu anh được thưởng thức, được một lần rồi thì không thể quên đi. Cho nên việc mua bao lâu quả thực là rất khó nói.

"Uhm" Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, vấn đề này quả thật rất quan trọng đối với cô.

"Trước hết hãy nghe tôi nói, lời nói của tôi rất quan trọng, em phải nhớ cho rõ." Hàn Thừa Nghị vuốt ve cánh môi của cô, rồi lưu luyến hôn cô thật nhẹ nhàng.

Nhạc Tuyết Vi cho rằng, mối quan hệ giữa hai người chỉ là thủ tục tình nhân, cô không phải người tình thật sự của anh ta, cho nên bất luận là yêu cầu gì của anh ta đối với cô cũng không là vấn đề. Quả nhiên, Hàn Thừa Nghị nói cũng không khác mấy so với suy nghĩ của cô.

"Thứ nhất, trong khoảng thời gian này tôi muốn hai ta ở cùng một chỗ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy em."

Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, điều này cũng không có gì đáng để nói, dù sao thì sau này cô cũng phải đi theo anh ta, như vậy chẳng phải sẽ là ở cùng một chỗ sao?

"Thứ hai, tôi muốn trong khoảng thời gian này, em có thể giữ gìn sự trong sạch, trên đời này tôi hận nhất là kiểu phụ nữ lẳng lơ ong bướm, đã biết chưa?"

Nhạc Tuyết Vi gật đầu, trải qua chuyện của Cừ Lễ Dương, hiện tại lại ở cùng Hàn Thừa Nghị, chỉ sợ về sau sẽ không bao giờ qua lại với nam nhân khác nữa. Điều này đối với cô vốn là không có ý nghĩa.

"Thứ ba, về phần thời hạn mà em nói, tạm thời tôi chưa nghĩ ra."

Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu lên, có chút sốt ruột: "Như vậy sao được? Dù sao anh cũng phải cho tôi một cái kì hạn, nếu như lúc nào anh cũng nói chưa nghĩ ra, vậy chẳng nhẽ tôi phải ở cạnh anh cả đời sao?"

"1000 vạn? Cả đời? Ha, em cảm thấy bản thân mình có sức hút đến vậy sao?" Hàn Thừa Nghị không nhịn được, khẽ cười. Từ khi nào cô gái này lại trở nên tự tin đến vậy?

Nghe xong, mặt Nhạc Tuyết Vi bỗng trở nên trắng bệch, quả thực cô đã quá đề cao bản thân mình rồi, làm người tình mà lại còn đòi làm cả đời? Kiểu người như Hàn Thừa Nghị quả thật rất nhiều phụ nữ, đàn ông muốn lao vào lòng anh ta, cô tin chắc rằng không bao lâu sau, anh ta nhất định sẽ chán ghét cô thôi.

Hàn Thừa Nghị thu hết biểu cảm của cô gái đối diện vào tầm mắt, thầm nghĩ không hiểu sao biểu cảm của cô lại sinh động đến như vậy? Từ trước đến giờ cuộc sống của anh vẫn luôn buồn tẻ, lạnh lẽo, thiếu tình người, vả lại từ nhỏ anh đã được mọi người tán tụng, xung quanh ai ai cũng kính trọng anh, cô Nhạc Tuyết Vi này đối với anh quả thật là thứ mới mẻ.

Cô gái nhỏ này quả thật rất đáng yêu, khiến anh nhịn không được mà đùa giỡn cô nàng, đôi mắt hoa đào cất giấu ý cười thích thú, "Như vậy đi. Một lần một vạn, khi nào đủ, em sẽ được tự do."

"Cái gì?" Nhạc Tuyết Vi bị lời nói vô sỉ của Hàn Thừa Nghị làm cho hoảng sợ, đầu óc tính toán, làm một lần một vạn? Vậy cho dù mỗi ngày làm một lần thì cũng sẽ mất tới ba năm? "Vậy cái kia.... anh nói là bao lâu?"

"Cảm thấy thời gian dài quá sao?" Đáy lòng Hàn Thừa Nghị rất muốn nở nụ cười, "Vậy được, tôi thỏa mãn thì một lần một vạn, có được không?"

"Anh...." Lời nói của Hàn Thừa Nghị càng lúc càng không thể lọt tai, Nhạc Tuyết Vi xấu hổ đỏ mặt, thật sự nghe không nổi nữa, "Tùy anh. Cứ như vậy đi!"

"Ha ha" Giờ này, tâm tình Hàn Thừa Nghị rất tốt, cúi đầu chạm nhẹ lên lỗ tai của Nhạc Tuyết Vi, đầu lưỡi ở trong lỗ tai cô từ từ chuyển động, khẽ khàng lấy lòng cô, "Còn thẹn thùng? Em đã quên lần đầu tiên rồi sao?"

Anh cực kì thuần thực chuyển động trên người cô, vừa ôn nhu lại vừa cực lực xâm chiếm, lúc đi qua mật cốc của cô liền lưu lại một chút.

"Ah"

Hàn Thừa Nghị dè dặt, cẩn trọng, Nhạc Tuyết Vi lại như không chống đỡ nổi, mềm nhũn chân ngã vào lòng anh.

Hàn Thừa Nghị nhíu mày, hỏi: "Ngay cả một chút khí lực cũng không có sao?"

"Uhm" Thân thể tựa hồ đã không có gì đáng ngại, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại không làm tốt lúc chuẩn bị, liền theo lời anh nói mà thừa nhận.

"Thôi. Quên đi." Hàn Thừa Nghị buông Nhạc Tuyết Vi ra, cùng với người bệnh làm chuyện này, bó tay bó chân quả thật khiến anh không được hào hứng.

"Nghỉ ngơi cho tốt đi. Trong khoảng thời gian này em không cần đến công ty nữa, vừa vặn trong khoảng thời gian này, tôi muốn đi nước C một chuyến. Em ở lại chỗ này, chờ tôi trở về."

Hàn Thừa Nghị bỏ lại những câu nói này, hôm đó liền rời thành phố T đến nước C. Cơ ngơi của anh ta đều ở nước C, bao gồm toàn bộ tập đoàn D.S cùng các tập đoàn liên doanh khác, điểm này Nhạc Tuyết Vi đã từng xem qua ở trên TV, anh ta nước C oai phong một cõi, vì sao lại muốn đem sự nghiệp tới thành phố T mở rộng.

Thành phố T tuy không phải địa phương nhỏ, nhưng so sánh cùng với nước C thì quả nhiên là khác biệt lớn.

Nhưng mà, điều làm cho cô kinh ngạc là nơi nàng đang ở chính là Bán Hạ Sơn Trang. Sở dĩ cô cho rằng nơi đây chính là tòa nhà bất động sản của Hàn Thừa Nghị, nhưng khi Hàn Thừa Nghị rời đi một ngày thì cô đi xuống dưới lầu, tận mắt nhìn thấy khung cảnh bao la hùng vĩ liền thấy hơi thắc mắc rồi hỏi quản gia.

Quản gia cười nói rằng, "Tiểu thư, nơi này là Hàn gia tổ trạch, bán hạ sơn trang. Trừ tiểu thư ra, Tam Thiếu chưa từng đưa nữ nhân nào đến đây hết."

"Khụ khụ..." Nhạc Tuyết Vi nghe vậy liền bị sặc nước trái cây, ho không ngớt, tim đập kịch liệt.

Hàn Thừa Nghị đi nửa tháng cũng chưa thấy về, Nhạc Tuyết Vi ở sơn trang thấy buồn chán liền ra ngoài hít thở không khí trong lành, vừa mới tới cổng chính thì bị quản gia ngắn lại.

Quản gia là người có diện mạo hiền lành, thái độ hòa ái, là một người đàn ông trung niên. Ông nghe nói Nhạc Tuyết Vi muốn ra ngoài cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Tiểu thư chờ một lát, tôi đi xin chỉ thị của Nghê tiên sinh."

Nghê tiên sinh mà quản gia nói chính là tâm phúc của Hàn Thừa Nghị, Nghê Tuấn.

Kết quả là, Nhạc Tuyết Vi có thể đi ra ngoài nhưng phải có vệ sĩ đi theo. Cuối cùng, Nhạc Tuyến Vi đen mặt ngồi trên xe cạnh vệ sĩ ra khỏi sơn trang.

Cô đi đến trường học, nhờ lái xe đem xe ra xe đứng ở khoảng trống cách trường học, bản thân đi bộ tới.

Cô tới ký túc xá thu dọn đồ đạc, về sau, cô sẽ không thể ở ký túc xá được nữa mà phải làm theo yêu cầu của Hàn Thừa Nghị, ở chung cùng với anh ta.

Trong lúc đang dọn đồ, bạn cùng phòng Nguyễn Đan Nhin đi đến, thấy hai hòm hành lý liền kinh ngạc hỏi: "Tuyết Vi, cậu làm gì vậy? Cậu muốn chuyển nhà sao?"

"Đan Đan." Nhạc Tuyết Vi chịu ấm ức bao ngày, cuối cùng cũng tìm được người để trút bầu tâm sự, cô gục đầu vào lòng Đan Ninh rồi khóc: "Đan Đan, tớ phải đi rồi, về sau nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. huhu"

"Đừng ôm tớ như vậy, nóng chết mất. Cậu muốn chuyển đi chỗ nào vậy? Công ty cậu đãi ngộ tốt vậy sao, bố trí hẳn nơi ở?" Nói xong cô mới phát hiện, gương mặt của cô bạn mình đầy nước mắt, khóc thật rồi.

"Tuyết Vi, cậu làm sao vậy?"

"Tớ,.. cậu hãy nghe tớ nói..." Nhạc Tuyết Vi kéo Đan Ninh ngồi xuống. Chuyện cô đi theo Hàn Thừa Nghị vốn không thể nói với người ngoài, nhưng không bao gồm Đan Ninh. Tính cách Đan Ninh tuy có phần tùy tiện nhưng vẫn là bằng hữu tốt nhất của cô, là người cô tin tưởng nhất.

"Mẹ nó!" Đan Ninh nghe xong liền nổi giận, "Không lầm đấy chứ? Tên Cừ Lễ Dương đúng là đồ súc sinh."

Cô nhìn Tuyết Vi khóc sướt mướt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liền mắng, "Cậu khóc cái gì? Cậu ấm ức sao? Tớ đã sớm nói cậu nghe rồi, Cừ Lễ Dương vốn không phải là kẻ tốt đẹp gì đâu, vậy mà cậu vẫn tin tưởng hắn? Cậu nhìn hậu quả bây giờ xem? Ôi, tớ đúng là bị cậu làm cho tức chết rồi."

"Đan Đan, đừng mắng tớ nữa, tớ thật sự rất thảm rồi. Tớ rất sợ."

Bộ dạng ấm ức của Tuyết Vi quả thật rất đáng thương, Đan Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy bạn rồi nhẹ nhàng an ủi: "Được, tớ không mắng, cậu cũng đừng khóc nữa. Bây giờ sợ hãi cũng đâu có ích gì. Còn tên Hàn Thừa Nghị kia, ai.... Tớ cũng không biết nói sao nữa, đứa nhỏ đáng thương. Được được, không khóc, ai bảo rằng cậu cái gì cũng không có? Cậu còn có tớ, còn có bà ngoại nữa mà."

"Ừ." Tuyết Vi gạt nước mắt, gật đầu. Mặc kệ cuộc sống khó khăn ra sao, cô vẫn phải sống tốt, để bà ngoại có thể dựa vào cô.

"Đúng rồi, vài ngày nay, bà không liên lạc được với cậu, Kiều hiệu trưởng cũng đã lên đây tìm cậu." Đan Ninh giúp cô lau nước mắt.

Sắc mặt Tuyết Vi cứng đờ, "Ông ấy tìm tớ làm gì?"

"Không biết nữa. Không nhẽ là vì cái video kia hay sao? Mà dù sao chuyện này cũng không liên quan đến thầy ấy, mấy vấn đề này đều do thầy chủ nhiệm quản mà. Xem ra hiệu trưởng cũng thật rảnh rỗi quá."

"Mặc kệ ông ấy đi." Tuyết Vi không yên lòng, khẽ lắc đầu, hiện tại cô không muốn gặp Kiều Vạn Đông.

Thu dọn hành lý xong, Đan Ninh lao thẳng lên chiếc xe đưa Tuyết Vi đến, nhìn thấy vệ sĩ đi cạnh thấy có chút sợ hãi, liền bám chặt Tuyết Vi nói: "Tuyết Vi, cậu cẩn thận đấy, Hàn Thừa Nghĩ này xem ra thật sự không dễ chọc."

Nhạc Tuyết Vi cười chua xót, "Tớ biết, tớ nào dám chọc anh ta."

Xe rời khỏi trường học, Tuyết Vi dựa lưng vào ghế ngồi nghe được vệ sĩ ở đằng sau gọi điện thoại.

"Tuấn ca, là đi trường học một chuyến. Chỉ có bạn học nữa, không có ai khác. Hiện tại chúng em đang trên đường về sơn trang, tiểu thư vẫn ổn, không có gì cả. Tuấn ca yên tâm."

Nhạc Tuyết Vi bỗng cảm thấy mệt mỏi liền nhắm mắt nghỉ ngơi, di động trong túi vang lên, là Kiều Vạn Đông. Không một chút do dự, cô quyết đoán ngắt điện thoại rồi đưa dãy số đó vào danh sách đen.

Xong, mọi việc đã định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play