"Cái gì? Khụ khụ... Tôi không hiểu!" Kiều Vũ Vi đứt quãng cãi lại, cô thật sự oan uổng, cô chỉ theo lời Tô Nhạc Quân gọi điện thoại, cũng không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì.
"Khụ khụ... buông tay... khụ khụ..."
"Tam thiếu..." Nghê Tuấn thấy Kiều Vũ Vi sắp không thở nổi, ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị vung tay ném Kiều Vũ Vi lên giường, nhưng cỗ khí tức hung ác trên người anh lại không tiêu tán dù chỉ một chút. Tiểu Tuyết... rốt cục ở nơi nào?
"Tam thiếu, việc này cũng không phải việc Kiều tiểu thư có thể làm được, cô ta không có mạng lưới quan hệ rộng như vậy." Nghê Tuấn nhìn nhận vấn đề, bình tĩnh phân tích.
Không thể trách Tam thiếu, chỉ cần là việc liên quan đến Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu không cách nào bình tĩnh.
Hàn Thừa Nghị đỡ trán, thở dài, "Đối phương trói Tiểu Tuyết bắt đi, nhất định sẽ có tin tức, nhưng ta không thể cứ chờ đợi như vậy, lập tức phát tin tức đến tứ đại gia tộc, nhờ bọn họ hỗ trợ! Nói nếu phu nhân của tôi không có việc gì, Hàn Thừa Nghị tôi sẽ đưa mỗi nhà 1% cổ phần Hàn gia."
"..." Nghê Tuấn ngẩn ra, tuy anh rõ địa vị của Tam thiếu phu nhân trong lòng Tam thiếu, nhưng nghe nói thế vẫn không khỏi khiếp sợ, 1% nghe thì không nhiều, nhưng đó là của trụ sở chính Hàn gia, 1% cổ phần cũng không phải người thường có thể tưởng tượng.
Vì Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu cứ như vậy mà chắp tay đưa lên?
"Vâng, Tam thiếu." Nghê Tuấn cúi đầu đáp, trong mắt, trong mũi, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
"Tam thiếu, có tin tức!"
Chờ đợi một đêm, đứng ngồi không yên, trắng đêm không ngủ, rốt cục cũng có tin tức của Nhạc Tuyết Vi. Mà lúc Hàn Thừa Nghị đứng lên, không biết là bởi vì quá mức kích động hay là do lao lực quá độ, bước chân có chút đứng không vững.
"Ở đâu?" Hàn Thừa Nghị một bên hỏi, một bên đi ra ngoài, "Đi, vừa đi vừa nói."
"Theo như trong tin tức là ở trên một hải đảo trực thuộc thành phố T, nhưng bởi vì hải đảo vẫn chưa khai phá, cho nên khá là hoang tàn vắng vẻ..."
Nghe được Nghê Tuấn nói như vậy, bước chân của Hàn Thừa Nghị hơi khựng lại, hải đảo hoang tàn vắng vẻ? Tiểu Tuyết bị bắt đi, nhất định là vừa sợ hãi lại vừa chịu khổ, như vậy sao có thể được?
"Máy bay trực thăng đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Vâng, đã chuẩn bị tốt. Tam thiếu chờ một chút, phi công và các máy bay khác vẫn còn chưa tới."
"Không, tôi không đợi, tôi đi trước." Hàn Thừa Nghị lắc đầu, tiếp tục đi về phía sân bay, lông mày nhíu chặt, trái tim như bị treo lở lửng. Cho tới giờ cũng chỉ biết Tiểu Tuyết ở trên hải đảo, cô có bị thương không? Có khóc không? Có bị...
Anh không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa, anh nhắm mắt, ngồi vào máy bay trực thăng.
Tới hải đảo theo như lời Nghê Tuấn nói, Hàn Thừa Nghị mới phát hiện, phạm vi đảo lớn bao nhiêu, hơn nữa vẫn còn là hoang đảo chưa khai phá, muốn giấu người ở bên trong, không, nói tàn nhẫn một chút, hẳn là ném một người lên... tìm kiếm chắc hẳn là khó khăn dữ dội?
"Xác định là ở đây?"
"Vâng, Tam thiếu phu nhân đã được tìm thấy, những người đó đã khai, nói là sợ xử lý trên đất liền sẽ bị phiền toái, ném ở chỗ này là an toàn nhất, thứ nhất là không thể chạy trốn, thứ hai, nếu muốn tìm người mất tích cũng sẽ không tìm tới nơi này."
Trong lòng Hàn Thừa Nghị lạnh đi một chút, nhíu mày đỡ trán, nhắm mắt lại tinh tế suy nghĩ, cần phải nắm chặt thời gian, Tiểu Tuyết một cô gái mảnh mai như vậy, không thể chịu đựng được lâu.
Máy bay trực thăng đáp xuống đảo, Hàn Thừa Nghị mang tới không nhiều người, nhìn thấy hòn đải như vậy, xoay người phân phó Nghê Tuấn, "Cậu trở về một chuyến, mang người cũng máy bay trực thăng khác đến đây, người khác tôi không yên tâm, cậu tự mình làm chuyện này."
"Nhưng Tam thiếu..." Nghê Tuấn do dự.
"Đừng nói nữa, nhớ giữ liên lạc."
"Vâng." Nghê Tuấn đáp ứng, lên máy bay trực thăng rời đi, bọn họ không ai phát hiện, đồng hồ định vị trên cổ tay Hàn Thừa Nghị trượt xuống dưới, rơi vào trong góc cabin...
Hàn Thừa Nghị chỉ dẫn theo một hàng mười mấy người, hòn đảo này to lớn cách xa trong tưởng tượng, cứ tập hợp lại một chỗ như vậy thì khả năng tìm được rất nhỏ.
Hàn Thừa Nghị cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, nhặt một nhánh cây trên mặt đất, nhíu mày ngưng thần. Thời điểm Tiểu Tuyết xảy ra chuyện là chạng vạng ngày hôm qua, theo như người trói cô đã nói, máy báy trực thăng là từ giữa đảo ném người xuống.
Mở di động ra, lướt màn hình, tra xét một chút hướng gió đêm qua của phiến hải vực này, là gió đông nam, như vậy... Hàn Thừa Nghị nhíu đôi mắt lại, cánh tay chỉ về phía phương hướng trước mắt.
"Chính là hướng kia, thu hẹp phạm vi, sau đó tất cả tản ra, định vị vị trí, giữ liên lạc, có tin tức của Tam thiếu phu nhân thì lập tức phát tín hiệu." Hàn Thừa Nghị vẫy tay phân phó thuộc hạ.
"Vâng, Tam thiếu."
Mà lúc này, Nhạc Tuyết Vi lại đang ở đâu?
Nhạc Tuyết Vi sau khi tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối đen, trên đôi mắt bị mảnh vải che lại, miệng bị dán băng, tay chân cũng đều bị trói chặt bằng dây thừng, một chút cũng không thể động. Bên tai truyền đến từng trận tiếng gió gào thét, ngẫu nhiên có một hai tiếng hải âu kêu to.
Đây là ở trên biển?
Nhạc Tuyết Vi cả kinh, giãy giụa ngồi dậy, suy yếu dựa vào nham thạch trên vách. Phía sau lưng một trận ướt lạnh, Nhạc Tuyết Vi không khỏi nhíu mày, đây là ở nơi quỷ quái nào?
Trong đầu nhớ lại một ít chuyện ngày hôm qua, Nhạc Tuyết Vi bỗng nhiên ý thức được, cô đã bị người ta bắt cóc! Cô hiện tại mắt không nhìn được, miệng không thể nói, nêm làm gì bây giờ?
Ngừng thở, dỏng tai, Nhạc Tuyết Vi muốn nghe xem chung quanh có gió thôi cỏ lay gì hay không... Nhưng chung quanh ngoài tiếng gió, tiếng hải âu, không còn thanh âm khác.
Cô rốt cục là đang ở đâu? Kiều Vũ Vi thế nhưng thiết kế đem cô trói tới đây? Mất công cô còn tính hiến gan cho cô ta, vậy mà đối phương lại hận cô không thể chết!
Làm sao bây giờ? Không thể cứ ngồi chờ chết ở đây được. Nhạc Tuyết Vi không thể nhìn cũng không thể động, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nỗ lực bò về phía tiếng gió lớn nhất.
Tiếng gió lớn đồng nghĩa với việc đó là địa phương trống trải.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi không biết rằng, cô đang ở trong một huyệt động ngầm rất lớn, gió thổi từ trên xuống, cửa động còn bị cành lá xum xuê che lại, nếu có người cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.
Thân mình di chuyển một chút về phía trước, nhưng lại giống như vĩnh viễn không bò tới được bên cạnh, Nhạc Tuyết Vi cả người bị trói, rất nhanh thể lực đã không còn chống đỡ nổi.
"Phù..."
Cô quỳ rạp trên mặt đất, mũi thở hổn hển, lồng ngực cũng vì thế mà phập phồng lợi hại, "Phù... phù..."
Nhạc Tuyết Vi giãy giụa, liều mạng muốn cử động một chút, nhưng căn bản không được. Sau khi nhận thức được điểm này, cô hoảng hốt, nước mắt từ khóe mi tràn ra, suy sụp ngã trên mặt đất.
Làm sao bây giờ? Đây rốt cuộc là nơi nào? Một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt tràn vào, cô có phải sẽ chết ở đây hay không?
Nghĩ đến tử vong, trong đầu cô liền hiện lên thân ảnh Hàn Thừa Nghị.
Đây là một loại phản ứng bản năng, tựa như người muốn đói bụng rồi ăn cơm. Mặc dù người đàn ông này một chút cũng không tốt với cô, cô đã quyết định rời khỏi anh, nhưng thời điểm tuyệt vọng như này, người cô nghĩ tới vẫn chính là anh.
Thừa Nghị...
Nhạc Tuyết Vi không gọi được tên anh, chỉ có thể mặc niệm ở trong lòng. Trong đầu, hình ảnh từ lúc gặp anh ở sân bay cho đến nay từng màn giống như một bộ phim hiện lên.
Trong nháy mắt này cảm giác rất kỳ diệu.
Hàn Thừa Nghị rõ ràng gây cho cô nhiều đau đớn như vậy, nhưng khi nhớ lại hương vị, vì sao vẫn là ngọt?
Không bao lâu, tim cô bắt đầu đập rộn lên, cảm giác rét lạnh thư thủy triều nhanh chóng bao vây lấy Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi trong lòng rùng mình, hỏng rồi! Bệnh cũ của cô lại tái phát.
Lúc này, chạy trốn đã là vô vọng.
Cảm giác hoảng hốt càng lúc càng rõ rệt, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, cả người không kìm được run rẩy, "Hừ... hừ... hừ..."
Âm thanh phát ra cũng dần dần thay đổi, Nhạc Tuyết Vi nặng nề nhắm hai mắt, nhận mệnh hôn mê bất tỉnh...
Cành lá sau khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống liền bị cắt thành thiên ti vạn lũ. Hàn Thừa Nghị cẩn thận đi từng bước một trên mặt đất, đã cẩn thận như vậy, nhưng dưới chân bỗng đột nhiên trống rỗng, thân mình chợt rơi xuống.
"Chết tiệt!"
Hàn Thừa Nghị mắng một tiếng, theo đà mà rơi xuống, nhanh chóng phản ứng, bàn chân đạp lên trên vách đá, mượn lực lộn ngược ra sau, mở hai tay ra, chuyển động thành đường parabol, vững vàng dừng ở trên mặt đất.
Anh rơi vào nơi nào thế này?
Thị lực của Hàn Thừa Nghị rất tốt, dần dần thích ứng với ánh sáng ảm đạm của huyệt động, mới phát hiện nơi rơi vào là đâu, rõ ràng chính là một cái huyệt động ngầm thật lớn.
Nhìn bốn phía xung quanh, Hàn Thừa Nghị ngạc nhiên phát hiện Nhạc Tuyết Vi quỳ rạp trên mặt đất.
"Tiểu Tuyết!"
Long trọng mừng như điên khiến cho Hàn Thừa Nghị tức khắc cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, anh chạy như bay đến, một tay bế Nhạc Tuyết Vi đã hôn mê lên.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?”
Nhạc Tuyết Vi đã ngất đi, căn bản không thể trả lời anh.
Hàn Thừa Nghị cẩn thận ôm Nhạc Tuyết Vi vào trong ngực, trong nháy mắt cơ hồ lệ nóng doanh tròng! Đều nói người tốt sẽ được báo đáp, Tiểu Tuyết của anh lương thiện như vậy, sao có thể xảy ra chuyện?
“Cám ơn trời, cám ơn trời…”
Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi, không ngừng hôn môi cô. Vừa hôn một cái, mới phát hiện gương mặt Nhạc Tuyết Vi lạnh băng. Hàn Thừa Nghị phía sau lưng chợt lạnh, có loại dự cảm không tốt.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, em làm sao vậy?”
Hàn Thừa Nghị vỗ nhẹ vào má của Nhạc Tuyết Vi, xé đi mảnh vải đang bịt mắt và miệng cô, cởi bỏ dây thừng trói chặt cô, sờ tay chân cô, đều là một mảnh lạnh lẽo. Hai ngón trỏ, giữa đặt lên cổ tay cô, phát hiện mạch đập của cô càng ngày càng yếu.
Không tốt! Tiểu Tuyết bị bắt đi từ tối qua, nhất định là chưa ăn gì. Hàn Thừa Nghị nhanh chóng sờ về phía sau, tức khắc càng thêm ảo não, nện một quyền trên mặt đất.
Thời điểm rơi xuống vừa rồi, ba lô đã rơi mất bên ngoài!
Sớm nghĩ đến sẽ có tình huống ngoài ý muốn phát sinh, trong ba lô tự nhiên chứa không ít đồ sơ cứu, chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ tới, giờ phút này lại mất!
Vật dụng sơ cứu, thức ăn cùng đạn tín hiệu đều không có, anh hiện tại toàn thân cũng chỉ có một điện thoại di động, một thiết bị định vị, một khẩu súng cùng một con dao. Nhưng mà, đây là ở huyệt động, Hàn Thừa Nghị nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên không có tín hiệu!
Nâng cánh tay lên thì lại thấy..., da đầu một trận tê dại! Trước lúc xuất phát thiết bị định vị vẫn còn ở trên tay, sao bây giờ lại không thấy?
"Hàn Thừa Nghị, mày thật đúng là ngu ngốc mà!"
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết… Em mau tỉnh lại, đừng làm anh sợ!” Hàn Thừa Nghị cực kì lo lắng, đây có thể là giây phút chật vật nhất cuộc đời anh, vợ đã ở trước mắt, chẳng lẽ cứ trơ mắt như vậy nhìn vợ mình cùng bản thân cùng chết ở đây hay sao?
Tội ác của anh đã đầy người, chết thì chết, nhưng... Tiểu Tuyết lại không phải như vậy, người đơn thuần thiện lương như cô, ông trời sao có thể tuyệt tình đến thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT