Editor: Hy

Trong phòng bệnh, Nhạc Tuyết Vi ngồi bên cạnh giường, nắm tay của Kiều Vạn Đông, nhưng cũng chỉ nhìn ông như vậy, chứ không nói lời nào.

Hàn Thừa Nghị đứng bên cạnh cô, cũng yên lặng không nói như vậy.

Ánh mắt Kiều Vạn Đông thoáng nhìn qua hai người, rất là nghi ngờ. Ông sống đến cái tuổi này, chuyện giữa nam và nữa, không phải là cái gì ông cũng nhìn không ra nữa.

Hàn Thừa Nghị này, tại sao lại ở bên cạnh con gái út của ông? Anh ta không phải đối tượng của con gái lớn sao? Nhưng nhìn như vậy, ánh mắt của Hàn Thừa Nghị khi đặt trên người con gái ông giống như...? Thật không lẽ lời của Khang Tuệ Trân đã đúng, Hàn Thừa Nghị này cũng có ý tứ với cô con gái nhỏ của ông?

Nếu vậy thì, không được! Một người đàn ông, làm sao có thể cùng lúc thích hai cô gái cơ chứ?

Kiều Vạn Đông hôn mê lâu như vậy, dĩ nhiên không biết những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.

"Ba, người cuối cùng đã tỉnh rồi, khoảng thời gian này Tiểu Tuyết rất lo lắng cho người." Không đợi Kiều Vạn Đông nói ra nghi ngờ, Hàn Thừa Nghị đã không nhịn được lên tiếng, anh không muốn mình bị động trong những chuyện như thế này.

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt của Kiều Vạn Đông cùng Nhạc Tuyết Vi đều hướng về phía anh.

Nhạc Tuyết Vi cắn răng khẽ nạt: "Hàn Thừa Nghị, anh muốn làm gì?"

Kiều Vạn Đông trợn to mắt, không dám tin kéo Nhạc Tuyết Vi, hỏi đứt quãng: "Tiểu, Tiểu Tuyết... anh.... anh ta... vừa kêu... kêu ba là gì?"

"Không có gì, chắc là ba nghe nhầm đó." Nhạc Tuyết Vi hoảng hốt lắc đầu phủ nhận, nhưng như vậy chỉ khiến ông thêm chắc chắn mà thôi.

Kiều Vạn Đông yên lặng hồi lâu, sau đó mới khẽ nói: "Con đừng nói như vậy, là ba không có nghe nhầm, cậu ta gọi ba là "ba" có đúng không?"

Ông cả đời làm học giả, giáo sư đại học, nếu bàn về chỉ số thông minh, ánh mắt thì ai có thể so sánh được với ông?

"Chẳng qua là..." Kiều Vạn Đông ngừng một lát, quay lại nhìn Hàn Thừa Nghị hỏi: "Tiếng "ba" này của cậu, là gọi cho Kiều Vũ Vi, hay là gọi cho Nhạc Tuyết Vi? Tôi mặc dù hôn mê lâu, nhưng mà, nếu tôi nhớ không lầm, thì người mà cậu muốn kết hôn, chính là con gái lớn của tôi."

Một câu nói khiến cho lòng Hàn Thừa Nghị và Nhạc Tuyết Vi đều trầm xuống.

Biểu hiện trên mặt Hàn Thừa Nghị có chút mất tự nhiên, rũ mắt nói: "Dạ, con rất xin lỗi về hành động đã không chịu trách nhiệm của mình. Nhưng, con đã kết hôn cùng Nhạc Tuyết Vi rồi. Sau này con sẽ một lòng với cô ấy, chiếu cố cô ấy thật tốt."

Lời nói anh rất chân thành, chắc như đinh đóng cột đã dọa cho Kiều Vạn Đông sợ đến ngây người.

Trước khi Kiều Vạn Đông hôn mê, giọng điệu của Hàn Thừa Nghị luôn miệng nói muốn kết hôn với con gái lớn của ông, mà ông hôn mê một tháng tỉnh lại, cậu ta đã trở thành con rể hai? Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Hàn Thừa Nghị có dây dưa không rõ với cả hai người con gái của ông, người này liệu có thể tin được không?

Hơn nữa, Kiều Vạn Đông nhìn bộ dạng này của con gái nhỏ, hình như cũng không muốn thừa nhận Hàn Thừa Nghị là chồng cô, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

"Như vậy... Hôm nay tôi mệt rồi, cậu về nghỉ trước đi. Chuyện này để hôm khác bàn tiếp, được không?" Biểu hiện của Kiều Vạn Đông với Hàn Thừa Nghị vô cùng hời hợt, khách khí, rất hiển nhiên, ông rất không hài lòng với việc Hàn Thừa Nghị nửa đường đổi "cô dâu" này, ít nhất là ông không chấp nhận được.

Hàn Thừa Nghị khẽ nhíu mày, nhìn Nhạc Tuyết Vi một chút, "Tiểu Tuyết, em trở về cùng anh chứ? Mấy hôm nay em cũng mệt rồi..."

"Không cần, Tuyết Vi ở lại đây chăm sóc tôi. Cậu cứ về trước đi."

Không đợi Nhạc Tuyết Vi mở miệng, Kiều Vạn Đông đã cự tuyệt thay cô, làm cha, ông nhìn ra, con gái nhỏ cũng không muốn ở chung với Hàn Thừa Nghị.

Cha vợ lên tiếng, dù Hàn Thừa Nghị có bản lĩnh hơn nữa thì anh cũng không thể không nghe.

"Vậy được, ba, ba nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con lại tới thăm ba."

Kiều Vạn Đông gật đầu một cái, sau khi người đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, không khí yên ắng đến lạ thường.

"À..." Vẫn là Kiều Vạn Đông lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Tuyết Vi, con có ủy khuất gì, có thể nói cho ba không? Chuyện sao lại biến thành như vậy, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?"

"..." Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn ông, những uất ức cô chịu đựng mấy ngày qua giờ phút này đều dâng lên.

"Ba!" Nhạc Tuyết Vi nhào vào trong ngực Kiều Vạn Đông, "Anh ta lừa con, anh ta gạt con đến nước C để kết hôn với anh ta, nói sau này sẽ chiếu cố con thật tốt, sẽ nói rõ ràng với Kiều Vũ Vi. Nhưng mà, anh ta lừa gạt con! Bà ngoại không có ở đó, Khang Tuệ Trân đến tìm con, nói con câu dẫn anh rể, là tiểu tam, giờ ngay cả đứa con của con cũng bị anh ta ép phải phá, con có cầu xin thế nào cũng vô ích. Con không có, ba, con cái gì cũng bị mất, bị mất hết cả rồi."

"..." Kiều Vạn Đông bị tin tức dồn dập ập tới, ông thật không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Con gái nhỏ của ông, chịu khổ, chịu nhiều uất ức như vậy... Chỉ là không nghĩ tới, ngay cả mẹ con bé cũng đã qua đời.

"Ba, ba..." Nhạc Tuyết Vi lại nhào vào trong ngực Kiều Vạn Đông, nói ra oan ức của mình.

"Tuyết Vi chịu oan ức, là ba không tốt, ba vô dụng, không thể bảo vệ con."

Kiều Vạn Đông vừa nói, đôi tay khẽ xoa đầu cô, một lát sau mới quay lại hỏi: "Tuyết Vi, dì với chị con? Ba nhớ trước khi hôn mê, chị con bị thương, nó bây giờ thế nào rồi?"

Bị Kiều Vạn Đông hỏi như vậy, Nhạc Tuyết Vi mới ý thức tới, cô vẫn chưa nói cho mẹ con Khanh Tuệ Trân tin tức ông đã tỉnh lại.

"Con quên nói cho bọn họ, hay bây giờ con sẽ đi thông báo..." Nhạc Tuyết Vi vừa nói vừa định lấy điện thoại ra.

Nhưng sau đó lại bị Kiều Vạn Đông ngăn cản, "Không cần, lúc này có lẽ họ đang nghỉ ngơi, để sau rồi nói đi."

Mẹ con Khang Tuệ Trân không xuất hiện ở đây, Kiều Vạn Đông đã sớm đoán được, ông và bà ta làm vợ chồng đã mười mấy năm, chẳng lẽ còn không biết bà ta là loại người gì? Còn đứa con gái Kiều Vũ Vi, cũng chẳng khác gì bản sao lưu của người mẹ.

Quay đầu lại, thân thiết, vẫn chỉ là đứa con gái nhỏ đã giận dỗi mình mười mấy năm này, Tuyết Vi.

Ông không trách bọn họ, ông đối đãi với họ tốt hơn nhiều so với Nhạc Tuyết Vi của nhiều năm trước, cho nên ông cũng không cần đền đáp bọn họ cái gì. Mặc dù một mực nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng ông vẫn dâng lên chút buồn bã.

Tài chính cả nhà đều bị Khang Tuệ Trân lấy đi, Kiều Vạn Đông đã sớm biết.

Ông quả thực đã bị đã kích, nửa ngày không nói gì, cũng không muốn nói, không phải là vì số tiền đó, mà là Khang Tuệ Trân làm như vậy quả thực là quá tuyệt tình, bất kể thế nào, ông mười mấy năm qua chưa từng bạc đãi qua mẹ con bà ta, sau này số tiền đó dù gì cũng chắc chắn thuộc về mẹ con họ, không nghĩ tới Khang Tuệ Trân lại không kịp chờ đợi như vậy.

Thấy cha như vậy, Nhạc Tuyết Vi liền hối hận đã đem chuyện này nói cho ông, nhưng trước sau gì cũng phải nói: "Ba, người đừng lo lắng, bọn họ lấy tiền cũng không sao, bản quyền kiến thức của cha họ không có cầm, con giúp ba đi đòi lại."

Kiều Vạn Đông, ông cũng không sợ người mình không có đồng nào.

Nhưng ông khẽ than thở: "Đứa nhỏ ngốc, tiền là chuyện nhỏ, ba chỉ là không nghĩ tới, là vợ chồng với nhau, bà ta lại có thể tuyệt tình như vậy."

"Ba..."

Kiều Vạn Đông lắc đầu, khẽ cười nhẹ với cô một cái, "Nha đầu, ba không phải vì mình, những thứ đó, vốn dĩ ba muốn để dành cho con, nhưng Khang Tuệ Trân những năm qua đã cắt xén đi không biết bao nhiêu, bây giờ, bà ta ngay cả một đồng cũng không để lại, ba thật xin lỗi con."

"Con thật sự không cần." Nhạc Tuyết Vi hốt hoảng vội vàng lắc đầu, "Con không muốn cái gì cả, chỉ cần ba khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi."

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa liền truyền tới tiếng ồn ào.

"Các người dựa vào cái gì không cho tôi vào! Người trong đó là chồng tôi..."

Gi ọng nói chói tai của Khang Tuệ Trân vang lên.

Bảo vệ vẻ mặt vẫn lạnh tanh ngăn không cho họ vào: "Bất kể các người là ai, đều phải thông báo với bà chủ, không có bà chủ đồng ý, vậy đừng mơ mà muốn tiến vào."

"Hừ, bà chủ? Dọa ai chứ..." Khang Tuệ Trân khinh thường cười nhạt, dáng vẻ đúng một phụ nữ đanh đá chính hiệu, chỉ lỗ mũi mình nói, "Nhìn thấy không? Tôi, chính là dì của bà chủ các người đó! Tôi là trưởng bối của ta, biết không?"

Kiều Vũ Vi nghe như vậy, cũng lên tiếng giúp mẹ cô, ngữ khí cao ngạo: "Các ngươi không nghe thấy sao? Mau tránh ra, để cho chúng tôi vào, dù là Hàn Thừa Nghị ở đây, anh ta cũng không có tư cách ngăn mẹ con tôi. Nhanh nhanh một chút... Ba... Ba, con là Vũ Vi đây."

"Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ nghe chỉ thị của bà chủ." Người bảo vệ rất bình tĩnh, không hề dao động trước lời đe dọa của mẹ con Khang Tuệ Trân.

"Ngươi, các ngươi... Mau tránh ra, các ngươi có quyền gì mà không cho tôi vào..."

Nhạc Tuyết Vi khẽ nhíu mày, bị những lời của hai mẹ con họ làm cho nhức đầu. Cha hôn mê rất lâu, bọn họ ngay cả cuộc điện thoại cũng không gọi, vừa mới thông báo tin ba tỉnh cho bọn họ, họ đã ngay lập tức chạy tới đây, còn ở bên ngoài ồn ào như vậy."

Nhìn ba một chút, nhìn mặt ông đã tái nhợt, sắc mặt cô càng khó coi hơn.

Nhạc Tuyết Vi đứng lên đi ra ngoài: "Con cho bọn họ vào."

Cửa phòng bệnh mở ra, Nhạc Tuyết Vi đi ra.

Khang Tuệ Trân thấy cô, liền vọt tới, tét: "Có phải cô ngăn không cho tôi vào gặp ông ấy? Tiểu tiện nhân, lòng dạ độc ác như vậy, đoạt anh rể không nói, bây giờ còn muốn chiếm ba của chị gái? Nói cho cô biết, sớm muộn cô cũng sẽ báo ứng."

Vừa nói, bà ta vừa đẩy bả vai Nhạc Tuyết Vi.

"Vũ Vi, chúng ta vào, vào xem ba con một chút. Còn không biết con tiện nhân này đã nói xấu chúng ta trước mặt ông ấy những gì rồi."

Nhạc Tuyết Vi bị đụng va vào vách tương, thần thái có chút mơ hồ. Không phải cô đau, mà là bị trình độ mặt dày vô liêm sỉ của mẹ con họ dọa cho sợ. Trên đời lại có loại người không biết xấu hổ như vậy? Cô ngược lại muốn xem thật kỹ, tiếp theo họ sẽ diễn thế nào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play