Editor: Chi Misaki

Nghe những lời nói của Hàn Thừa Nghị, Kiều Vũ Vi chỉ cảm thấy trong tai ong ong như muốn nổ tung.

Môi mỏng Hàn Thừa Nghị khẽ mím lại, cố gắng nói cho hết: “Thật xin lỗi, chuyện này là do tôi bắt đầu. Em có ơn với tôi, có ơn với Hàn gia, tôi tuyệt đối sẽ không quên. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để báo đáp em, nhưng chỉ trừ có cuộc hôn nhân này, tôi đã tặng cho Tiểu Tuyết, đời này cũng sẽ không tặng cho ai khác."

Hi vọng, khát khao, tất cả đều tan biến! Giấc mộng được nuôi dưỡng trong một thời gian dài chỉ ở giây phút này liền tan thành mây khói, cô ta không còn sức để thừa nhận, không muốn đối mặt với bất cứ thứ gì.

"Vũ Vi, Vũ Vi?" Hàn Thừa Nghị thấy sắc mặt Kiều Vũ Vi có chút không tốt, liền tiến lên đỡ lấy bờ vai cô ta, nhẹ giọng nói: "Có nghe thấy những lời tôi nói không?"

Kiều Vũ Vi ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, trên mặt khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười, máy móc gật đầu: "Ừm, nghe được... Tôi hiểu rồi." Rồi sau đó, mắt nhắm lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

"Vũ Vi!" Hàn Thừa Nghị vội vàng đón được thân thể của cô ta, Kiều Vũ Vi ngã xuống liền hôn mê bất tỉnh...

"Ọe!"

Nhạc Tuyết Vi một đường chạy ra khỏi bệnh viện, còn chưa chạy được bao lâu đã phải dừng lại. Trong bụng một trận khó chịu cuồn cuộn xông lên, cảm giác buồn nôn từ dạ dày trào lên vẫn không ngừng ép buộc dày vò khiến cô không thể không ngừng lại ôm bụng nôn ra. Tối hôm qua cô không ăn gì, sáng nay lại càng chưa ăn gì, cơ bản là không có gì để nôn.

Nhưng cảm giác buồn nôn vẫn không ngừng từng đợt xông đến khiến Nhạc Tuyết Vi liên tiếp nôn ra nước chua trong dạ dày.

"Ọe... ọe!"

Nghê Tuấn theo sát sau lưng cô, ân cần hỏi han: "Tam thiếu phu nhân, ngài không có việc gì chứ? Nôn nhiều như thế... Nếu không, thuộc hạ đưa ngài đến bệnh viện khám thử xem sao?"

Nhạc Tuyết Vi một bên vừa nôn vừa lắc đầu, giữa lúc thở dốc cố sức quát: "Anh tránh ra! Anh, anh là người của anh ta! Tôi cũng không muốn gặp anh nữa! Tôi sống hay chết, đều không cần anh ta tới quản! Bảo anh đi anh có nghe thấy không?"

Còn chưa nói xong cô lại che bụng ói ra.

Nghê Tuấn cau mày nhìn thoáng qua Nhạc Tuyết Vi sắp nôn ra cả dạ dày rồi."Tam thiếu phu nhân, ngài đừng giận, vẫn là nên đến bệnh viện..."

"Tôi bảo anh đi cơ mà!" Nhạc Tuyết Vi giơ tay quệt miệng vài cái, hung hăng lườm Nghê Tuấn, cũng không thèm nghe anh khuyên bảo, tiếp tục chạy về phía trước.

Nghê Tuấn vẫn theo sát sau lưng cô, xác nhận cô đã trở về nhà bà ngoại, lúc này mới khẽ thở phào báo cáo chuyện này cho Hàn Thừa Nghị.

Mà tình huống bên này của Hàn Thừa Nghị cũng không khá hơn là bao.

Kiều Vũ Vi đột nhiên ngất lịm đi khiến cho bệnh gan của cô ta bộc phát, theo lời bác sĩ nói thì bệnh của cô ta có dấu hiệu nặng hơn, cũng phát tác sớm hơn so với dự đoán của bọn họ. Bác sĩ đề nghị phải nhanh chóng đưa ra phương án trị liệu, hơn nữa còn phải giúp bệnh nhân luôn giữ được tinh thần lạc quan, tận lực giảm bớt kích thích với cô ta.

Bác sĩ ở thành phố T, Hàn Thừa Nghị cũng không tin tưởng lắm, trình độ của bác sĩ nơi này so với nước C vẫn có một sự chênh lệch nhất định. Hàn Thừa Nghị dặn dò Nghê Tuấn mau chóng mời bác sĩ chuyên gan từ nước C sang đây để chẩn bệnh.

Hai ngày sau chuyên gia ở nước C đã tới thành phố T liền bắt tay vào tiến hành thảo luận bệnh lý cho Kiều Vũ Vi. Kết luận cũng giống với bác sĩ ở thành phố T, trước mắt chỉ có thể từ từ trị liệu, ngoài ra còn phải chú ý tới ăn uống, nghỉ ngơi cùng cảm xúc, đương nhiên biện pháp cuối cùng là phải tìm được lá gan thích hợp, nhanh chóng tiến hành giải phẫu cấy ghép, đây mới là biện pháp để trị tận gốc bệnh này.

"Tam Thiếu, người bệnh có trực hệ(*) không?" Chuyên gia hỏi.

(*)Anh, chị, em, bố, mẹ ruột thịt

Hàn Thừa Nghị gật đầu: "Có cha, mẹ..." Nghĩ đến Nhạc Tuyết Vi, anh liền không nói tiếp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play