Editor: Bạch Nguyệt

Thành phố T, Kiều gia.

Kiều Vũ Vi đứng ở ban công tiếp điện thoại mà tức đến hộc máu, khẩu khí ác liệt.

“Trần Tấn Văn, anh đừng có mà dây đưa không dứt a! Lần trước tôi đã cho anh 500 vạn, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi cùng anh khi ở bên nhau cũng không tốn quá nhiều tiền như vậy! Đừng có gọi cho tôi nữa! Tôi một đồng cũng sẽ không cho anh đâu!”

Từ trên ban công có thể nhìn thấy, Kiều Vạn Đông ngừng xe, đứng trước cửa bệnh viện.

Khang Tuệ Trân đẩy cửa ra, nhìn bộ dáng hoảng loạn của con gái, nhịn không được mà mắng: “Lại là cái tên lưu manh kia? Hắn còn muốn như thế nào nữa? Con nhìn con xem, trước kia kết giao toàn là hạng người nào?”

Kiều Vũ Vi đã rất phiền, khẩu khí cũng không tốt: “Này sao có thể đổ lỗi cho con? Là ai đã dạy con, đàn ông trên thiên hạ đều giống nhau, quan trọng nhất là tìm người có tiền? Hắn hiện tại uy hiếp chuyện quá khứ của con, nếu không đưa tiền hắn liền nói cho Hàn Thừa Nghị, mẹ nói con phải làm sao bây giờ?”

“Được rồi được rồi, hiện tại nói những lời này thì có ích gì?” Khang Tuệ Trân nghe cô ta nói những lời này liền đau đầu, nhíu mi phất phất tay, “Không được, cái tên lưu manh này chính là một cái hang không đáy, làm không được sẽ bị hắn uy hiếp cả đời! Phải nghĩ biện pháp cho một lần và vĩnh viễn, loại bỏ hậu hoạn mới được, nếu không, con cho dù có gả cho Hàn Thừa Nghị, vẫn phải lo lắng đề phòng!”

“Cách gì có thể cho một lần và vĩnh viễn? Miệng mọc ở trên người hắn, nói hay không đều do quyết định của hắn!” Kiều Vũ Vi hết đường xoay sở, trong lòng hận không thể tự tay giết chết Trần Tấn Văn.

Khang Tuệ Trân cân nhắc một lát, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, cười lạnh: “Đương nhiên cũng không phải là không có cách! Chỉ cần làm cho hắn vĩnh viễn không thể mở là được!”

“Có biện pháp ư?” Kiều Vũ Vi nghe không hiểu.

Khang Tuệ Trân liếc mắt nhìn con gái một cái, nói: “Con còn quá non, muốn đoạt được đồ vào trong tay mình, thì phải tàn nhẫn! Nhớ năm đó, nếu như mẹ không đủ tàn nhẫn, mẹ và con sao có thể an an ổn ổn mà tiến vào Kiều gia?”

“Đây là có ý gì?” Kiều Vũ Vi bị ngữ khí âm ngoan cảu mẹ dọa sợ, mờ mịt nhìn bà ta, suy đoán ý tứ trong lời nói.

“Có ý gì?” Khang Tuệ Trân hỏi lại một câu, hừ lạnh, “Hừ! Làm cho một người vĩnh viện ngậm miệng, con nói có ý gì?”

Kiều Vũ Vi nhìn mẹ mình, cái ánh mắt âm ngoan, ác độc của bà làm cô nhịn không được mà rùng mình...

———————————————

Hàn Thừa Nghị trở lại thành phố T, điều đầu tiên muốn làm chính là gặp Kiều Vũ Vi, bản thân đã muốn cùng với Nhạc Tuyết Vi kết hôn, tất nhiên là phải giải trừ hôn ước cùng với Kiều Vũ Vi.

Chuyện này mặc dù có chút khó giải quyết, hơn nữa từ góc độ của anh mà nói, còn tràn ngập áy náy, nhưng mà sự tình đã phát triển trở thành như vậy, anh đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cô phụ Kiều Vũ Vi. Lần này thiếu cô một cái nhân tình, anh sẽ tìm phương thức khác báo đáp cô.

Hẹn Kiều Vũ Vi vào 7 giờ tối, Hàn Thừa Nghị kết thúc công việc sớm, vội vã đi đến điểm hẹn, muốn đem sự tình gian nan của bọn họ giải quyết cho tốt.

Tuy nhiên, cuộc hẹn tối nay, Kiều Vũ Vi không đến.

Cửa phòng bị đẩy ra, Nghê Tuấn thần sắc hơi hoảng hốt đi đến, trên tay cầm di động.

Hàn Thừa Nghị nhíu mày, có một loại dự cảm không tốt, “Chuyện gì?”

“Tam thiếu, Kiều tiểu thư đã xảy ra chuyện, tài xế tới Kiều gia nhưng không thấy cô ta, cô ta ở trên đường bị tai nạn giao thông, hiện tại đã bị đưa đến bệnh viện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play