Cục cưng của ta, cái này ta xem như phải kiếm được một khoản lớn.
Cổ Cương Man nhân thân cao hơn năm thước, mặc da thú, lưng đeo xương thú phát ra tiếng cười khanh khách, hắn để lộ ra một răng cửa lớn vàng khè.
Chỉ là, giờ phút này ai nấy đều chưa vội ra tay xuất thủ, mà đang chờ đợi cơ hội. Bởi vì hiện tại có hai vị cường giả tuyệt đỉnh đang giằng co với với Phong Phi Vân. Một khi có người thứ tư tiến công thêm, rất có thể sẽ bị bọn họ liên thủ đánh lại, tuyệt đối không chiếm được kết cục tốt lành gì.
Phong Phi Vân liền đứng ở trên lưng con voi lớn, bay dưới bầu trời đêm xám như chì. Tối nay ánh sao sáng ngời, liếc mắt có khả năng nhìn thấy những quả núi cao và bình nguyên hoang vắng ở ngoài trăm dặm.
Phong Phi Vân nhìn chăm chú nữ nhân mặc áo choàng màu đen kia mà cười nói:
- Đây là ta và Bổ Thiên quyết đấu, người ngoài tốt nhất không nên tham gia vào.
Nữ nhân mặc mặc áo bào đen kia, dáng người thướt tha, thân thể mềm mại. Chiếc áo choàng rộng rãi cũng không cách nào che dấu nổi ngọc thể động lòng người của nàng.
Âm thanh của nàng lạnh lẽo đến cực điểm, một đôi mắt nhung lộ ra giữa khe hở áo choàng, nàng nói:
- Phong Phi Vân, chúng ta có thù không đợi trời chung. Tối nay không phải ngươi chết, chính là ta vong.
Thân thể của nàng tựa như thần mị, tốc độ nhanh đến trình độ cao nhất, giống như là đang băng qua một cây cầu trên hư không. Vẻn vẹn chỉ một tích tắc liền xuất hiện ở trước mắt Phong Phi Vân. Vóc dáng hơn người, càng lúc càng lớn. Đã có thể rõ ràng nhìn thấy nàng vươn ra một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết, tạo thành móng vuốt. Móng tay rất dài, tựa như năm chiếc quỷ trảo thần đao.
Khí tức trên người nàng vô cùng khổng lồ, ép tới Phong Phi Vân thiếu chút nữa không thở nổi.
Phong Phi Vân vội vàng bật lui mạnh, triển khai Luân Hồi Tật Tốc đến trình độ cao nhất. Âm thanh hóa thành những đường cong, tựa như một vòng nước xoáy cuốn về hướng trời cao, thẳng đến trời cao mấy ngàn thước.
- Phốc.
Từ phía sau truyền đến tiếng kêu thảm của con Dạ Cốc Tượng tu luyện chín trăm năm. Nó bị một trảo này của Hắc Bào Nữ Tử xé nát thân thể khổng lồ, đôi cánh dài mấy chục thước đều bị cắt nát, máu tươi rơi xuống như mưa.
Thân thể khổng lồ của Dạ Cốc Tượng rơi xuống giữa khe núi.
Dạ Cốc Tượng và Hắc Tham Lang đều là dị thú tu luyện chín trăm năm. Nó chính là Dị Thú Chi Vương của cả một vùng đất này, nhưng mà hiện tại cả hại lại cùng đều bị mất mạng.
Hắc Bào Nữ Tử bay vọt lên đuổi theo, thẳng đến trời cao. Thân hình tinh tế như Mỹ Nữ Xà chập chờn trong trời đêm, chả mấy chốc liền đuổi kịp và vượt Phong Phi Vân.
- Tốc độ thật nhanh, tu vi của nàng ít nhất đã đạt tới Cự Phách trung kỳ, hơn nữa tu luyện thân pháp điển tịch cấp bậc rất cao. Nếu như luận chiến lực, e là so sánh Quách Đại Hải đều phải mạnh hơn một bậc.
Phong Phi Vân dùng tu vi Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, triển khai Luân Hồi Tật Tốc, đạt tới tốc độ gấp bốn mươi lần của tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng bình thường. Nhưng mà lại vẫn chỉ vẻn vẹn nhanh hơn một xíu so với Hắc Bào Nữ Tử này, căn bản vô phương chạy thoát đi từ trong tay nàng.
Một cảm giác nguy cơ nổi lên trong lòng, đây là Hắc Bào Nữ Tử kia đang ngưng tụ sát thuật, hai tay chắp tay trước ngực. Một tia chớp trắng lòa tựa như một thanh Thiên Đao chặt đứt trời và đất, nó xé rách không trung mà giáng xuống về phía đỉnh đầu của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân biến đổi nhịp điệu bước chân, mạnh mẽ xoay người lạng sang một bên, tránh thoát một đòn trí mạng này.
Một đạo sấm chớp kia lướt qua trước mặt Phong Phi Vân, tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ là tia chớp trắng lóa. Tia chớp giáng xuống trên mặt đất, khiến cho một vùng rừng núi trong khoảng một dặm hoàn toàn nổ tung, biến thành vùng đất khô cằn. Khói xanh tràn ngập, tất cả cỏ cây đều biến thành tro bụi đen sì.
Đây chính là lực lượng Cự Phách đích thực, làm cho không người nào không thấy tim đập nhanh hơn.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.
Hắc Bào Nữ Tử kia truy theo thật sự sát sạt, sát ý trên người nồng đậm. Một đôi cánh tay ngọc như sứ trắng vươn ra từ trong hắc bào, tinh tế mà mềm mỏng. Vừa nhìn đã biết rõ tràn ngập lực công kích. Năm ngón tay thon thả mảnh dẻ chụm lại, từ lòng bàn tay lại lần nữa lao ra vô tận điện mang.
Mười ba đạo điện mang, bay trên màn trời, tựa như mười ba con điện long trắng lòa. Mỗi một đạo đều cường đại như đạo thiểm điện vừa rồi kia.
Mà ngay cả những tu sĩ ở xa xa, ai nấy đều cũng cảm giác được sự đè nén vô cùng lớn, có một loại cảm giác như thể trời sập đất lở.
Không khí cả bầu trời hình như đều bị thu nạp đến hầu như không còn. Phong Phi Vân cảm giác thân thể của mình tựa hồ không thể nhúc nhích, trong lòng có hơi kinh ngạc
- Đây là Vô Thượng Thần Thông "Ấn Đạo Thần Điện"của Hoàng tộc, làm thế nào mà nàng lại nắm được thần thông của Hoàng tộc ?
Thần thông hàng đầu"Ấn Đạo Thần Điện" này, Phong Phi Vân đã từng thấy ở trong thánh địa Hoàng tộc, chính là do một vị đại hiền giả Hoàng tộc sáng chế.
Phong Phi Vân tự nhiên không phải một kẻ ngu, lập tức hắn đã nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ... nàng là Bắc Minh Thần Phi trong tứ đại thần phi.
Phong Phi Vân lúc trước cũng không phải không nghĩ đến khả năng này. Dù sao nữ nhân có thể hận Phong Phi Vân, hận đến muốn liều lĩnh giết hắn, e rằng cũng chỉ có nàng.
Cha của nàng "Bắc Minh Mặc Thủ", con ruột của nàng "Long Thần Nhai", đều là chết ở trong tay Phong Phi Vân. Đây tuyệt đối là đại cừu không đội trời chung.
Nếu không có Phong Phi Vân, hiện tại e rằng nàng đều đã trở thành Thái Hậu Thần Tấn Vương Triều, mà hiện tại trở thành Thái Hậu lại là đối thủ một mất một còn "Hoa Thần Phi" của nàng. Trong lòng nàng có thể nào không hận.
Nguyên nhân lúc trước Phong Phi Vân chỉ nghĩ mà không dám khẳng định, đó là bởi vì sau khi Long La Phù đăng cơ, tất cả phi tần của Tấn Đế tiền nhiệm, trừ Hoa Thần Phi ra, đều đã bị đưa đến thánh địa Hoàng tộc. Bắc Minh Thần Phi tự nhiên cũng nên ở chỗ này.
Bắc Minh Thần Phi vì sao không hề đi tới thánh địa Hoàng tộc.
Thế gia Bắc Minh mặc dù bại, hơn nữa bị triều đình hạ chỉ ban sát lệnh, nhưng mà Bắc Minh Thần Phi cũng không thuộc vào chỗ này.
Chẳng lẽ là nàng muốn giết ta báo thù, nên mới không chịu tiến vào thánh địa Hoàng tộc.
Sau khi xác định thân phận của Hắc Bào Nữ Tử này, ánh mắt của Phong Phi Vân cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Bắc Minh Thần Phi hận hắn, nhưng làm sao hắn không hận người của thế gia Bắc Minh.
Long Thần Nhai dẫn người đốt chết Nam Cung Hồng Nhan trong đại trận Thiên Hỏa Liệu Nguyên. Lúc ấy Phong Phi Vân đứng ngoài trận chỉ có thể trơ mắt chứng kiến. Loại đau khổ và hành hạ đó đã khiến cho hắn phát điên. Lúc ấy, hắn cũng đã thề, mỗi người của thế gia Bắc Minh đều là kẻ thù của hắn.
Con mắc nợ thì mẹ trả thay.
Nếu Bắc Minh Thần Phi cự tuyệt không tiến vào thánh địa Hoàng tộc, lại chạy đi ra ngoài, đó chính là một mình ngươi đang tìm chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT