Cô nương hầu phòng "Tiểu nhị" đứng ở một bên cũng có chút kinh ngạc, không biết vị Thần Tướng đại nhân này là làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên liền ngừng không phát hỏa.
Lục Đào mang theo thần toả chần chừ không có được chỉ thị của Quách Đại Hải, trong lúc nhất thời cũng đứng ở nơi đó. Hắn hỏi:
- Đại nhân, rốt cuộc bắt hay không ?
- Lục Đào, ngươi lui xuống trước đi.
Mạc quân sư ho khan hai tiếng, rồi nhỏ giọng nói.
Lần này, mọi người lại sửng sốt lần nữa, thiên hạ có người mà Thần Vũ Quân không dám động đến thì có lẽ có. Nhưng mà cũng tuyệt đối không phải một thiếu niên, là có thể hù dọa được tướng lĩnh Thần Vũ Quân thân kinh bách chiến.
Sau một hồi lâu, Quách Đại Hải thu lại vẻ phóng túng kiêu căng trên người, trên gương mặt cục mịch hiện ra vẻ tươi cười, hắn dè dặt hỏi:
- Xin hỏi vị công tử này chính là từ Thần Đô đến đây ?
Phong Phi Vân sửa sang lại vạt áo, rồi đáp:
- Đúng là ta đã ở tại Thần Đô một đoạn thời gian.
- Vậy công tử với Hổ Thiên Hầu chúng ta...?
Quách Đại Hải hỏi tiếp.
Rất hiển nhiên Quách Đại Hải đã đoán được thân phận của Phong Phi Vân, nhưng mà hắn còn không dám xác định, hơn nữa lại không dám nói ra, sợ lại đắc tội với Thần Vương đương triều, cho nên mới nói bóng nói gió như vậy.
Phong Phi Vân đáp:
- Từng có một chút kết giao tình cảm, đại nhân Hổ Thiên Hầu hiện tại chẳng lẽ cũng đi tới biên ải.
Quách Đại Hải càng khẳng định hơn suy nghĩ ở trong lòng mình, càng không dám liều lĩnh, hắn nói:
- Gần đây ba đại bộ tộc ở phủ Cổ Cương có quan hệ càng lúc càng căng thẳng. Những tiểu bộ lạc tất cả cũng là lòng người hoảng sợ. Sau khi Bắc Minh lão tặc chết, dư đảng thế gia Bắc Minh đã làm loạn mọi nơi ở Vương triều. Mấy vị Hầu gia vốn tọa trấn Thần Đô đều bị điều động đi ra ngoài. Hổ gia hiện tại liền tọa trấn phía nam, tạm thời phụ trách tình hình trị an phủ Nam Thái, phủ Cổ Cương.
Phàm là tướng sĩ dưới trướng Hổ Thiên Hầu, bình thường đều gọi Hổ Thiên Hầu là "Hổ gia".
Tu sĩ ở đây, ai nấy đều có vẻ càng kinh ngạc hơn. Quách Đại Hải vừa rồi đều vẫn còn hung uy hiển hách, hiện tại lại liền "Ngoan ngoãn hiền lành", thật giống như đang trong tình huống bẩm báo lên.
Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ là một đại nhân vật triều đình nào đó.
Phong Phi Vân gật đầu, hỏi:
- Quân đội Thần Vũ trong tay ngươi có bao nhiêu ?
- Tổng cộng sáu trăm hai mươi vạn.
Hổ Thiên Hầu không dám giấu diếm, đương nhiên cái này cũng không coi là chuyện cơ mật quân đội gì. Bởi vì số lượng quân đội thật sự quá nhiều, căn bản là không lừa được.
Đương nhiên vài con số này, cũng đích thật là khiến cho rất nhiều cường giả ở đây đều bị dọa đến hoảng sợ. Đối mặt số lượng quân đội khổng lồ như thế, coi như là nhân vật cấp bậc Cự Phách đều phải né tránh.
Phong Phi Vân nhíu mày
- Số lượng nhiều như vậy, tiêu chí một thần tướng chỉ huy số lượng quân đội không phải một trăm vạn sao ?
Hổ Thiên Hầu đáp:
- Sau khi Nữ Đế kế vị, liền hạ lệnh phải tăng cường quân bị chuẩn bị chiến tranh, chiêu mộ quân đội với số lượng lớn. Thời gian ngắn ngủi một năm, số lượng Thần Vũ Quân so sánh một năm trước đã nhiều hơn gấp năm lần trở lên. Chỉ là hiện tại Thần Vũ Quân dưới trướng Hổ gia liền đã tiếp cận bốn ức, nhưng mà trong bốn ức Thần Vũ Quân này, tuyệt đại đa số đều là tân binh, chưa được rèn luyện trên chiến trường. Ở trong đó rất khó chọn lựa ra được thần tướng mới, vì vậy những quân đội này liền để cho thần tướng trước kia đến thống lĩnh. Cho nên quân đội dưới trướng mỗi một vị thần tướng liền nhiều hơn mấy lần.
Thời kỳ phi thường liền phải có sách lược đối ứng phi thường. Hiện nay tổng số Thần Vũ Quân e rằng là đều sắp sửa tiếp cận sáu mươi ức. Tỉ lệ so với tổng số dân cư của Thần Tấn Vương Triều đạt tới một trên hai mươi.
Mà đây còn không phải thời khắc nguy cấp nhất. Thần Tấn Vương Triều đã từng gặp qua một lần kiếp nạn. Trong Bát phủ thì rơi vào tay giặc Thất phủ, lúc ấy liền tiến vào trạng thái toàn dân Giai Binh ( làm lính), tỉ lệ quân đội so với tổng số nhân khẩu đạt tới một phần ba. Từ thiếu niên mười bốn tuổi đến ông lão sáu mươi tuổi đều phải ra chiến trường, mười người xuất chinh một người trở về. Nhưng mà cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Nữ Đế Long Khương Linh, sau hai mươi năm rốt cục đánh thắng một trận chiến kia.
Hiện nay Thần Tấn Vương Triều mặc dù khói lửa nổi lên bốn phía, quần hùng cát cứ, nhưng mà còn xa mới đạt tới lúc toàn dân Giai Binh.
Dùng tích lũy mấy ngàn năm của Thần Tấn Vương Triều, muốn nuôi sống sáu mươi ức Thần Vũ Quân cũng không phải một việc khó.
Phong Phi Vân gật đầu, triều đình có thể trong thời gian ngắn ngủi một năm tăng cường quân bị lên năm lần, cái này cũng không phải việc gì khó. Hồi trước ở thành Linh Châu, cũng có rất nhiều vũ phu muốn học tập pháp môn tu luyện mà không được, liền chen nhau đến vỡ đầu để đi vào Thần Vũ Quân. Hiện tại cho bọn họ cơ hội này, nhưng lại có thể ở trong quân đội tu luyện công pháp tu luyện, đương nhiên có rất nhiều người đều tòng quân.
Triều đình ngoài việc chiêu binh mãi mã ra, còn thu nạp lượng lớn đệ tử tiên môn loại nhỏ vào quân đội. Ví dụ như Mạc quân sư kia bên cạnh Quách Đại Hải, chính là Môn Chủ một tiên môn loại nhỏ.
- Vậy ngươi không cố gắng luyện binh, chạy đến nơi đây làm gì?
Phong Phi Vân hỏi.
Sắc mặt Quách Đại Hải trở nên có hơi kì dị cổ quái, hắn nhỏ giọng nói:
- Vào ngày cuối cùng mỗi tháng, Thần Vũ Quân tập thể nghỉ ngơi.
Rất nhiều người giờ phút này trong lòng đều đang âm thầm suy đoán thân phận của Phong Phi Vân. Không ngờ có thể khiến cho một vị thần tướng Thần Vũ Quân đúng là ngoan ngoãn nghe lời, hỏi một câu, đáp một câu, thật giống như là gặp phải quan lại chóp bu. Làm thế nào chẳng khiến ai cũng kinh ngạc.
Vốn những kẻ lúc trước vẫn còn cho rằng Phong Phi Vân bởi vì là tránh né kẻ thù, mới chạy trốn tới khách sạn Linh Vực. Giờ phút này đều phủ định suy nghĩ đó, cảm giác rằng thiếu niên này khẳng định là đại nhân vật trong triều đình, rất có khả năng đang đi làm nhiệm vụ bí mật.
Trong khách sạn Linh Vực có mấy lão già, trong ánh mắt lóe ra thần quang hiểu biết, tựa hồ đã đoán được Phong Phi Vân là ai. Trong khi rỉ tai thì thầm, bọn họ đều là lấy thần thức nói chuyện với nhau, người ngoài căn bản vô phương nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Bổ Thiên vẫn bình tĩnh ngồi ở nơi này như trước, Thiết Lân Thi Vương cũng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn. Chỉ là giờ phút này hắn không có ra muốn giết Phong Phi Vân, dù sao hắn biết thân phận của Phong Phi Vân, hiện tại xuất hiện ra một Quách Đại Hải đến đây, khiến cho hắn sợ ném chuột vỡ đồ.
Phong Phi Vân lại không hề tính toán buông tha hắn, nhắc nhở:
- Một trận chiến này của chúng ta, vẫn phải tiếp tục.
Bổ Thiên đáp:
- Đáp ứng bất kì lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT