Phong Phi Vân cũng là cười đến càng rạng rỡ, khiến cho sự chú ý của rất nhiều người đều tập trung vào trên người hắn. Hắn nói tiếp mà không thèm khống chế âm thanh chút nào:
- Khách sạn Linh Vực không phải là nơi để giết người. Cho dù hắn muốn giết ta, chỉ sợ cũng không giết được.
Xa xa, Bổ Thiên tự nhiên là nghe được tiếng cười của Phong Phi Vân. Hắn thu bàn tay trên thi mang, lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu nhị, sau đó cả người liền lướt ngang, hạ xuống trước mặt Phong Phi Vân. Sau khi đánh giá Phong Phi Vân một hồi, hắn nheo mắt lại mà nói:
- Quả thật là ngươi, đã sớm nghe nói ngươi là một kẻ điên cuồng, hôm nay gặp mặt, thật đúng là không phải cuồng bình thường.
Đôi mắt của tiểu nhị có chút tò mò nhìn sang bên này, đây là muốn giết người sao ? Thật sự là chờ mong.
Phong Phi Vân cười nói:
- Biết rõ là ngươi không giết được ta, chẳng lẽ ta không nên cuồng.
Sát ý trên người Bổ Thiên vốn vẫn còn đậm, nhưng mà tức thì hắn thu hồi lại. Đương nhiên hắn cũng biết, hiện tại không phải là chỗ để giết Phong Phi Vân, vì vậy đành cứ như thế mà ngồi xuống.
Thái độ của hắn thay đổi cực nhanh, có thể thấy được hắn cũng không phải một kẻ hành động lỗ mãng.
Bổ Thiên cứ thế ngồi xuống cùng một bàn với Phong Phi Vân.
Vị Thi Vương kia với thân thể cứng còng cũng ngồi xuống, chỉ là ngồi xuống ở một mép bàn khác. Mùi thi thối trên người nồng nặc, làm cho người ta căn bản ngay cả hứng thú ăn cơm uống rượu cũng không có nổi.
Bạch Như Tuyết nhíu mày, quả thực không muốn lại ngồi ở cùng ăn một bàn với một vị Thi Vương. Phong Phi Vân nhận ra nàng không muốn ngồi thêm ở chỗ này, hắn nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về phòng.
Sau khi hai người rời đi, Bổ Thiên liền bắt đầu há to miệng ăn thịt, há to miệng uống rượu. Khóe miệng hiện ra một nụ cười quỷ dị, đó là nụ cười của người thắng.
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ thất vọng. Bọn họ vốn tưởng rằng hai người này sẽ bắt đầu đánh nhau, lại không nghĩ một thiếu niên trong đó liền tránh né mà rút lui, bỗng nhiên bỏ lỡ một trò hay.
Có người cười nói với giọng mỉa mai:
- Bị người hù dọa như vậy mà bỏ chạy đi, thật sự là một kẻ nhát gan.
Âm thanh của hắn tuy nhỏ, nhưng mà lại vẫn bị Phong Phi Vân nghe được. Hắn ngừng bước chân lại, nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Chỉ thấy được một người Cổ Cương thân cao năm thước, mặc da thú Nguyên Thủy, mày rậm mắt to, mái tóc dài màu đen, thân hình khôi ngô, rất giống một con Đại Tinh Tinh.
Trên lưng của hắn lưng đeo một cây gậy chế từ mẩu xương, không nhìn ra là khúc xương của loại Man Thú nào. Nhưng thú tính tản mát ra từ trên khúc xương kia lại vô cùng khổng lồ, so sánh với khí tức một con Linh Thú còn sống đều phải lớn hơn.
- Vốn là không muốn gây chiến tại khách sạn Linh Vực, nhưng mà lại không nghĩ có người muốn kích ta.
Phong Phi Vân nói.
Người mãnh nhân Cổ Cương kia nói:
- Đánh không thắng, chính là đánh không thắng, hà tất phải tìm cớ cho mình.
Mắt ngươi nhìn ở chỗ nào mà thấy ta không đánh thắng hắn ?
Phong Phi Vân hỏi.
Người mãnh nhân Cổ Cương kia mắt hổ trừng trừng, tựa như hai quả lôi cầu to như nắm tay, rồi nói:
- Tu vi của ngươi chỉ có Thiên Mệnh Đệ Tứ Trọng, mà tu vi của hắn đạt tới Bán Bộ Cự Phách hậu kỳ, lại còn có một con Thi Vương đi theo. Người ta chỉ cần nhìn đôi mắt suy nghĩ một chút, liền đều nhìn ra ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Nhãn lực của mãnh nhân Cổ Cương này rất không bình thường, lại có thể liếc mắt nhìn thấu tu vi của Phong Phi Vân. Những siêu cấp Cự Phách đạt tới Thiên Mệnh Đệ Bát Trọng đều không thể làm được điểm này.
Phong Phi Vân cười nói:
- Nhiều lúc con mắt người ta quan sát được, thế nhưng thứ thấy lại cũng cũng không phải chính là sự thật.
Bổ Thiên bắt đầu lạnh lùng cười kín đáo, âm thanh khô khốc, hắn nói:
- Nói như vậy, là ngươi muốn chiến.
- Ai bảo con người của ta sĩ diện, không chịu được người khác khích tướng.
Phong Phi Vân cười dài.
Cô nương hầu phòng cực kì hưng phấn, nàng nói:
- Khách sạn Linh Vực mặc dù cấm chỉ giết chóc và tranh đấu, nhưng nếu mà phát sinh ở trong rừng núi đen ngòm kia bên ngoài khách sạn thì chúng ta cũng rất vui lòng xem cuộc chiến.
Ở bên ngoài khách sạn Linh Vực có một mảnh rừng cây Nguyên Thủy rậm rạp. Từ thật xa nhìn lại, dãy núi đen ngòm cao thấp chập chùng, bên trong ẩn náu vô số mãnh thú ác điểu,cực kì nguy hiểm. Sau lúc trời tối, bên trong liền có tiếng sói tru điếc tai vọng đến, âm thanh của chúng làm cho mặt đất cũng phải run rẩy.
- Người sĩ diện chính là khổ thân a. Thiếu niên, không có thực lực cường đại, không có bối cảnh chắc chắn, tốt nhất có lẽ chịu đựng một chút. Cúi thấp đầu, mềm mỏng phục tùng, có lẽ tối nay còn có thể giữ được mạng sống.
Một ông lão mặc áo choàng vải màu xám khuyên nhủ.
- Tử Minh Thi Động đâu phải là chỗ dễ chọc. Coi như chạy trốn tới khách sạn Linh Vực cũng không ích gì. Ngươi cũng không có khả năng vĩnh viễn đều trốn ở trong khách sạn này, lão bản nương khách sạn này chính là một nữ nhân tham tiền. Một khi ngươi không có Linh Thạch cho nàng, cho dù ngươi là một vị Cự Phách thì đều sẽ bị đuổi ra ngoài.
Có người cho rằng Phong Phi Vân chính là đắc tội Tử Minh Thi Động, bị đuổi giết nên mới chạy trốn tới khách sạn Linh Vực để tị nạn.
Bọn họ cho là như vậy, cũng có vẻ hợp lý. Loại đệ tử trẻ tuổi giống như Phong Phi Vân, nếu như thật sự có chỗ dựa chắc chắn, thì tại sao phải mang theo một mỹ nhân đi tới vùng khỉ ho cò gáy này.
Phong Phi Vân tự nhiên không sợ hãi Bổ Thiên. Tu vi Bổ Thiên mặc dù cường đại, chiến lực của Thi Vương cũng rất đáng sợ, nhưng mà muốn giết chết Phong Phi Vân thì chừng ấy lực lượng có lẽ không đủ. Bởi vì rằng tốc độ của Phong Phi Vân có thể so với Cự Phách đỉnh cao, bọn họ liền chỉ có thể ở phía sau hứng bụi.
Phong Phi Vân sở dĩ ứng chiến, đương nhiên không phải bị mãnh nhân Cổ Cương kích tướng như vậy, mà là hắn đột nhiên thay đổi chú ý. Đó là bởi vì trong khách sạn thì hắn ngửi thấy được một mùi, một mùi vị quen thuộc nhưng hắn lại không thể làm quen nổi, yêu khí.
Liền trong nháy mắt vừa rồi kia, có một cỗ yêu khí từ chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực nhẹ nhàng thổi qua.
Bên trong khách sạn Linh Vực, lại có yêu. Điều này làm cho Phong Phi Vân vừa kích động, vừa cảnh giác. Vì vậy hắn liền tính toán dụ cho con yêu này thò cổ ra, cho nên mới đáp ứng đánh một trận sinh tử cùng Bổ Thiên.
Thần Tấn Vương Triều là quốc gia nhân loại, cũng sớm đã trục xuất Yêu Tộc ra khỏi vùng đất này. Đặc biệt trong cuộc chiến trừ yêu vào sáu ngàn năm trước kia, Thần Tấn Vương Triều đời thứ nhất Tấn Đế đã liên hợp Tứ Đại Môn Phiệt, ngàn vạn tiên môn hoàn toàn đánh tan Yêu Tộc li khai, hoàn toàn loại trừ chúng ra khỏi Thần Tấn Vương Triều,
Đương nhiên, Phong Phi Vân biết, đối tượng bị bọn họ đánh tan chẳng qua chỉ là một chút tiểu yêu trong Yêu Tộc vốn có huyết dịch không thuần khiết, chứ căn bản không phải đại yêu trong Yêu Tộc Lĩnh Vực với những huyết mạch truyền thừa từ thuở xa xưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT