Phong Phi Vân cười nói:

- Mang theo một nữ nhân xinh đẹp ra ngoài, làm sao có thể để cho nàng ăn ngủ ở bên ngoài trời. Chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng.

Người dám đến Cương Môn Quan làm việc buôn bán, phần lớn đều có vài phần tu vi, thính lực tự nhiên không tồi. Cơ hồ đều nhìn lại về hướng Phong Phi Vân, thiếu niên này từ đâu đến, khẩu khí thật sự là không nhỏ.

Sau khi bọn hắn đưa mắt nhìn sang dung nhan tuyệt sắc của Bạch Như Tuyết, lập tức liền thoải mái hơn. Mang theo một nữ nhân xinh đẹp như hoa như thế ra ngoài, coi như là bọn họ đều sẽ thương hương tiếc ngọc, không đành lòng để cho nàng ăn ngủ ở trên cánh đồng bát ngát này. Nhưng, mấu chốt là muốn mở cửa một gian phòng tại khách sạn Linh Vực, thì giá cả kia đâu phải là người bình thường có thể chấp nhận được.

- Lại là một đệ tử thế gia muốn làm bộ, định trước mặt mỹ nhân khoe khoang của cải của mình. Xem đi, đến lúc hắn biết giá cả một gian phòng tại khách sạn Linh Vực sẽ phải bỏ ra bao nhiêu, khẳng định mặt đều sẽ tái mét.

- Nhưng mà nàng kia đích xác rất đẹp, nếu như có thể hưởng một đêm xuân cùng nàng, coi như táng gia bại sản thì cũng đáng.

Bạch Như Tuyết tuyệt đối là một yêu tinh, mắt nhung không ngừng gợn sóng, âm thanh dịu dàng mà nói nũng nịu:

- Chỉ thuê một gian sao.

- Vậy ngươi cho rằng phải thuê mấy gian.

Phong Phi Vân hỏi.

Lòng của phụ nữ nghĩ, vĩnh viễn đều không phải nam nhân có khả năng thấu hiểu được,

- Nếu không thì thuê bao cả khách sạn Linh Vực đi.

Bạch Như Tuyết cười nói.

- Vậy thì liền bao hết đi.

Phong Phi Vân xem ra cũng rất tùy theo ý nàng.

Ở bên ngoài, nữ nhân làm cho nam nhân nở mày nở mặt. Đồng dạng, nam nhân cũng có thể thỏa mãn ý muốn hư vinh của bọn họ.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều "Phù phù..." Cười một tiếng. Liếc mắt nhòm ngó Phong Phi Vân giống như kẻ loạn trí. Rất lớn lối không biết xấu hổ, lại còn tuyên bố phải thuê bao cả khách sạn Linh Vực.

Rất nhiều đệ tử thế gia đi ra ngoài rèn luyện, đều chỉ có thể dựng lều trại ở bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai

- Hắn cho rằng nơi này là những khách sạn ở nơi khác. Muốn thuê bao liền bao hết. Nếu như tại nơi khác, ta cũng có thể trực tiếp thuê bao cả mười cái khách sạn. Nhưng mà ở chỗ này, ta chỉ có thể nói... Ha hả.

Tên tiểu đồng kia cười cười, rồi nói:

- Phòng trống của khách sạn Linh Vực có thể cũng không nhiều lắm, chỉ còn lại có bẩy gian. Có hai gian là phòng thượng đẳng dãy chữ Thiên, một trăm miếng Linh Thạch một gian là có thể ở một đêm. Còn có ba gian là sương phòng dãy chữ Địa, năm mươi miếng Linh Thạch một gian. Còn lại ba gian là sương phòng dãy chữ Nhân, mười miếng Linh Thạch một gian. Vị công tử này, ngươi xác định muốn thuê toàn bộ, tổng cộng là ba trăm tám mươi miếng Linh Thạch.

Giá cả này đích xác rất dọa người, một trăm miếng Linh Thạch có thể so với của cải tích lũy cả đời của một vị Bán Bộ Cự Phách. Nhưng mà ở chỗ này chỉ đủ để ngủ một buổi tối.

Trên mặt rất nhiều tu sĩ đều hiện lên nụ cười, muốn nhìn thấy Phong Phi Vân bị bêu xấu, đều cảm giác sau khi Phong Phi Vân nghe được giá cả này thì sẽ bị hù dọa đến ngây người ra.

- Sao rẻ như vậy.

Phong Phi Vân liên tiếp lấy ra từ trong Giới Linh Thạch hai khối Linh Thạch to như chậu nước rửa mặt lớn, ánh sáng chói mắt, tựa như hai vì sao lóe ra trong bầu trời đêm, làm cho ánh mắt của rất nhiều người đều phải lóa mắt.

Hai khối Linh Thạch lớn như vậy, đã đủ để cắt ra bốn trăm khối Linh Thạch.

- Không cần trả lại, đưa Đại Trùng Lân của ta đến phòng trong dãy chữ Nhân, bày cho nó mỹ vị dã thú tốt nhất.

Bạch Như Tuyết cũng không nghĩ Phong Phi Vân lại có nhiều của cải như vậy, thuận tay liền ném ra hai khối Linh Thạch lớn như vậy. Nhưng nàng không biết, chỗ này chẳng qua chỉ là của cải không đáng kể trên người Phong Phi Vân.

Tất cả mọi người cả kinh như hóa đá, trợn mắt há hốc mồm. Mẹ ơi, đây mới là phát tài a. Thần tài từ nơi nào đến, tiện tay liền ném ra mấy trăm miếng Linh Thạch, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.

Đương nhiên trong đó cũng có người mang theo vẻ tham lam trong mắt, cung cách nhìn Phong Phi Vân giống như là đang nhìn một kho báu di động. Nếu không phải khách sạn Linh Vực cấm chỉ giết chóc, bọn họ hiện tại chỉ sợ đều đã động thủ.

Phong Phi Vân chắp hai tay sau lưng, trực tiếp đi về hướng tới khách sạn Linh Vực. Từ phía sau truyền đến âm thanh ồn ào của mọi người đang sôi nổi bàn luận.

- Tiểu tử này rốt cuộc là ai a, mở đầu liền vung tay quá trán như thế. Thế hệ trẻ tuổi cả Thần Tấn Vương Triều, chỉ sợ cũng không có mấy người làm được. Chẳng lẽ là người đứng đầu thế hệ mới thế gia Bắc Minh là Bắc Minh Phá Thiên, lại hoặc là thiên tài vô song kia của thế tộc Ngân Câu.

- Ta cảm giác được rất giống là thiên tài vô song kia của thế tộc Ngân Câu. Cũng chỉ có thế tộc Ngân Câu mới có thể giàu có giống như thế này.

- Nếu như thật sự là hai kẻ hung nhân này của thế hệ trẻ tuổi, các ngươi có lẽ chú ý đừng đánh hắn, cẩn thận kẻo lại dâng mạng ở trong tay hắn.

Mọi người đều cùng gật đầu.

- Nghe nói hôm nay Thống lĩnh giữ ải Cương Môn Quan, Quách Thần Tướng Thần Vũ Quân sẽ đến khách sạn Linh Vực.

- Dưới trướng Quách Thần Tướng chính là có mấy trăm vạn Thần Vũ Quân, có thể so với vương hầu một chốn. Vào ngày cuối cùng mỗi tháng đều sẽ đến khách sạn Linh Vực.Thật thú vị, hiện tại khách sạn Linh Vực bị tiểu tử này bao trọn, khiến cho Quách Thần Tướng nghỉ ngơi ở đâu bây giờ ?

- Cái này có trò hay nhìn, với tính tình của Quách Thần Tướng, sợ là sẽ giết người.

Khách sạn Linh Vực, trong một gian phòng bí ẩn. Nơi này trang sức hoa lệ, khắp nơi là linh hoa màu hồng phấn, lộng lẫy tựa như một tòa hoàng cung.

Một con chó xồm lông trắng như tuyết, tựa như một đám bông đang nằm ở giữa những lớp cánh hoa linh hoa thật dầy. Một đôi mắt đen tròn vành vạnh chớp động tỏa ra ánh sáng mang nhân tính. Đột nhiên nó hướng về một góc hôn ám mà kêu hai tiếng

- Gâu gâu.

Một người tiểu đồng tay cầm Ngọc Xích đi ra từ trong góc, cung kính vái một cái đối với bên trong rồi nói

- Lão bản nương, khách sạn Linh Vực lại có một người đặc thù đến.

- Người đến khách sạn Linh Vực thì có ai không có đặc thù.

Là một âm thanh nữ nhân, âm thanh rất duyên dáng.

Trong một cái bể hơi trắng mù mịt, đó là do hơi nước bốc hơi, mơ hồ có khả năng nghe được tiếng nước động lòng người.

- Lão bản nương nói rất đúng.

Tiểu đồng không cần phải nhiều lời nữa, có lẽ đối với hắn mà nói thì là một người đặc thù. Nhưng mà đối với lão bản nương mà nói, chỉ sợ cũng không phải đặc thù như vậy, mà chỉ là một dong nhân ( lính đánh thuê) mà thôi.

Hắn lại nói:

- Còn có một việc khác, hôm nay lại là một ngày cuối tháng.

- A.

Tiếng nước trong bể tắm kia dừng lại, nàng kia nói:

- Xem ra thần tướng đại nhân đáng ghét kia lại muốn đến. Nếu không phải còn muốn mượn những Thần Vũ Quân dưới trướng hắn để bảo vệ khách sạn Linh Vực, ta thật muốn một miếng ăn hắn, ha hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play