Sắc mặt Phong Phi Vân cực kì nặng nề.

Sau khi bị Vu Thanh Họa điểm ngã xuống đất, Phong Phi Vân liền khắc một cái trận pháp tọa độ tại chỗ, chính là ngờ tới sẽ có một kiếp này, để chính mình chạy thoát. Chỉ là điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là trong số đám Tà Nhân này thì cường giả lại có nhiều như vậy. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể thay đổi sách lược ban đầu.

Thiện Linh Nhi vui mừng quá đỗi, thật giống như người chìm dưới nước bắt được một cọng rơm cứu mạng. Ánh mắt nhìn Phong Phi Vân cũng có thêm vài phần áy náy và bội phục, thì ra hắn suy nghĩ sâu xa như vậy. Nếu như ban đầu cứ nghe lời hắn, có lẽ cũng sẽ không rơi vào trong tay đám Tà Nhân này.

Phong Phi Vân hiểu rõ tâm tư nàng, lạnh nhạt nói:

- Đừng cho rằng ta là có tâm địa Bồ Tát, người nào gặp nạn đều sẽ đi cứu. Chỉ là ta trúng Bách Túc Cổ Dược, bị Lão ni cô kia quản chế nên mới có thể giúp các ngươi.

Mặc dù Phong Phi Vân nói như vậy, nhưng mà mắt nhung Thiện Linh Nhi lại vẫn không ngừng gợn sóng, đối với Phong Phi Vân lại có thêm vài phần thiện cảm. Yêu Ma Chi Tử này mặc dù có hơi gian ác, nhưng mà ít nhất vẫn còn có vài phần lương tâm.

- Chúng ta đây đào tẩu trốn đi,vậy Phật Tôn, Trì Dao, Ngưng Hương bọn họ làm sao bây giờ.

Thiện Linh Nhi nghĩ tới một vấn đề khác cực kì quan trọng.

Phong Phi Vân nói:

- Truyền Tống Trận Đài này cực kì yếu ớt, chỉ có thể truyền tống một mình ngươi đi ra ngoài. Sau khi ngươi ra ngoài, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Ngự Thú Trai, mời Tửu Nhục hòa thượng đến đây. Bất luận kẻ nào khác đến đây đều vô dụng, chỉ có mời ông ta đến mới có thể cứu chúng ta rời khỏi hang Ma Quỉ này.

- Vậy còn ngươi.

Thiện Linh Nhi có thêm vài phần kinh ngạc, trong mắt nhung lộ ra vầng sáng.

- Ta đương nhiên phải lưu lại, trì hoãn thời gian. Bằng không hai sư muội kia của ngươi và Phật Tôn đại nhân, khẳng định sẽ bị đám Tà Nhân kia tiền dâm hậu sát, sau đó nướng thành một bàn thịt ngon.

Phong Phi Vân dừng một chút, rồi nói:

- Ngươi cũng nhìn thấy, vị Sinh Mệnh Hành Giả Sâm La Điện chính là một kẻ tà đạo hung ác. Ta cũng không biết một ván sau vẫn còn có thể thắng hắn hay không, nếu như bại bởi hắn...

- Ta đã hiểu, tất nhiên ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Ngự Thú Trai, mời Tửu Nhục đại sư và tất cả cường giả Ngự Thú Trai trước hết chạy tới đây cứu các ngươi.

Thiện Linh Nhi gắt gao cắn hàm răng, giáo huấn đau đớn lần này đây khiến cho nàng đích thực trưởng thành không ít. So sánh rèn luyện mười năm trong thế tục đều phải học được hơn nhiều, hiểu được càng sâu hơn.

Phong Phi Vân suy nghĩ một chút, lại nói:

- Nếu như Tửu Nhục hòa thượng không đến, ngươi phải đi tìm Nạp Lan Tuyết Tiên, khiến cho nàng đi xin Tửu Nhục hòa thượng.

Phong Phi Vân hiểu rõ tính cách của Tửu Nhục hòa thượng. Nếu như cho lão biết trong số Tà Nhân này có nhân vật cấp bậc Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện, hơn nữa đây là chốn cường giả tà đạo tụ tập, chỉ sợ lão sẵn sàng làm loại chuyện thấy chết mà không đi cứu.

Ai cũng không thể ép buộc Tửu Nhục hòa thượng làm bất cứ chuyện gì, người này làm việc từ trước tới nay luôn quái đản, hơn nữa không câu nệ thế tục người đời và danh dự. Chỉ có Nạp Lan Tuyết Tiên mới có thể buộc lão đi vào khuôn khổ.

Thiện Linh Nhi cái hiểu cái không gật đầu, định bước một bước vào trong trận pháp, nhưng mà Phong Phi Vân lại lôi kéo nàng trở về, miệng quát:

- Còn không cởi ra.

Thiện Linh Nhi ngây ra như vậy, Phong Phi Vân đi tới, liền trực tiếp xé ra một lỗ hổng trên áo nàng, cởi áo ngực nàng mặc ở tận bên trong cùng ra. Thiện Linh Nhi vừa rồi đều vẫn còn có thêm vài phần thiện cảm đối với Phong Phi Vân, nào có ngờ tới Phong Phi Vân thay đổi bất thường. Ngay vào lúc Phong Phi Vân cởi tuột áo ngực của nàng ra, nàng không khỏi kêu một tiếng.

- Hiện tại ngươi có khả năng đi.

Phong Phi Vân nắm áo ngực màu xanh nhạt, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, nó vấn vương một mùi thơm xử nữ.

Thiện Linh Nhi gắt gao che ngực, ánh mắt nhìn chăm chú Phong Phi Vân hiện vẻ có hơi phức tạp, sau đó một bước bước vào Hoàng Cấp Truyền Tống Trận Đài. Đúng một khắc nàng đi vào trận đài kia, trận đài bắt đầu chuyển động. Nó nối liền "Địa thế", khơi thông "Thiên lý", chỉ thoáng chớp mắt nàng liền biến mất tại chỗ. Hoa văn trận pháp trên mặt đất cũng tan vỡ theo, chín khối Linh Thạch cũng biến thành đám phấn vụn trắng.

Phong Phi Vân đứng tại chỗ, im lặng thật lâu. Sau đó hắn xoay người đi ra Nội Điện, tay vuốt ve áo ngực màu xanh nhạt, cười to mà bảo:

- Thích a, quả thực dễ chịu gấp bội. Không nghĩ tới cưỡi Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai lại thích thú như vậy. Ngọc thể như tơ lụa, nhẵn nhụi mịn màng như nước. Đặc biệt hai cái chân kia, đẹp đến làm cho người ta lóa mắt. Chờ cho nàng tỉnh, tất nhiên lại vần vò nàng thêm một lần.

Người trong Phật điện tự nhiên cũng nghe được từ bên trong vọng ra tiếng trang phục bị xé rách, và tiếng nữ nhân kêu, một tên Tà Nhân tóc đỏ mắt đỏ cười nói:

- Làm thế nào không thấy mụ đàn bà thối tha kia cùng đi ra từ bên trong a.

- Đều đã bị ta vần đến hôn mê, làm sao còn có khí lực bước đi.

Phong Phi Vân gian tà cười một tiếng, sau đó nghiêm sắc mặt hỏi:

- Các ngươi vừa rồi không có dùng thần thức nhìn lén hoặc là nghe lén chứ.

- Nào dám a, Thần Vương đại nhân cưng chìu tiên tử Ngự Thú Trai, đây chính là chuyện thần thánh trang nghiêm. Người trong tà đạo chúng ta cũng có chuẩn tắc hành động của mình, cái gì không nên nhìn, nếu như nhìn, đó là sẽ bị móc mắt.

Mấy cường giả tà đạo đi ra từ trong phật điện, bọn chúng vừa rồi lĩnh mệnh đi trông nom cửa sau Nội Điện, giờ phút này mới quay lại.

Những Tà Nhân này đều nịnh nọt Phong Phi Vân, không dám đắc tội quá mức. Dù sao sau lưng Phong Phi Vân chính là có hai vị đại nhân vật làm chỗ dựa, một vị là Phong gia lão tổ, một vị là Cái Thế Yêu Nhân.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ muốn lôi kéo Phong Phi Vân.

Thiên Thu Sinh trong mơ hồ đã có một chút lo lắng. Vừa rồi hắn cảm giác được một tia địa thế đang dao động, nên mở miệng ra hiệu:

- Người đâu, khiêng Thiện Linh Nhi cô nương ra đây. Nếu Thần Vương đại nhân đã hưởng dụng xong, vậy thì cũng không còn giá trị gì, cũng để cho các huynh đệ sung sướng một hồi.

Vừa nói, liền có hai Tà Nhân cười cười đi vào Nội Điện.

- Hừ.

Phong Phi Vân lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, âm thanh tựa như sấm sét Lôi Đình nổ tung. Hắn nói:

- Nếu đã bị Phong Phi Vân ta ngủ, như vậy nàng liền là nữ nhân của ta. Nếu như ai dám động vào nàng, ta liền dám muốn lấy mạng kẻ đó. Hiện tại nàng trần như nhộng nằm ở bên trong, ánh mắt kẻ nào nếu như dám liếc mắt nhìn loạn, vậy liền đừng trách ta trở mặt.

Âm thanh của Phong Phi Vân rất lạnh lùng. Cả Thần Tấn Vương Triều ai cũng biết người nào động vào nữ nhân của Phong Phi Vân, khẳng định sẽ phải trả giá nặng nề. Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu bị một đêm giết sạch, Thái Tể và Thái Tử kẻ chết người vong, đều là bởi vì bọn họ động vào nữ nhân của Phong Phi Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play