Thần Ma cấm vệ chính là nội tình của phủ thần vương, chính là thần vương đời thứ hai tổ kiến, đến bây giờ đã có mấy ngàn năm truyền thừa, đã sớm xâm nhập vào tất cả đại quân của Thần Tấn vương triều, cơ hồ nắm giữ địa vị cao.

Số lượng Thần Ma cấm vệ vô cùng thưa thớt, đều là phụ tử truyền thừa, hoặc là thầy trò truyền thừa, mấy ngàn qua số lượng Thần Ma cấm vệ chưa từng thay đổi.

- Mười thành nắm chắc.

Khúc Trường Ngâm nói.

- Vậy là tốt rồi.

Phong Phi Vân lại nói:

- Thần Vực cấm vệ, Thần Binh cấm vệ, Thần Tùy cấm vệ, bố trí như thế nào rồi?

- Tất cả nằm trong kế hoạch của đại nhân, ba chi cấm vệ chủ yếu đối phó Bắc Minh phiệt, tất cả lực lượng đều điều động tới đó, cái này ba chi thần vệ này có người đã trở thành cao tầng của Bắc Minh phiệt, một khi Bắc Minh phiệt có động tĩnh gì thì chúng ta cũng có thể biết trước được.

Phong Phi Vân gật gật đầu, sau khi cuộc chiến phò mã chấm dứt, Tấn đế nhất định tuyên bố thoái vị, đến lúc đó thần đô nhất định sẽ phát sinh náo động, mà địch nhân lớn nhất chính là Bắc Minh phiệt và người cùng hệ phái của chúng.

- Còn hai chi cấm vệ đã về thần đô chưa?

Phong Phi Vân hỏi.

- Đạt được chiếu lệnh cấp một của thần vương đại nhân, đã lục tục ngo ngoe quay về, tin tưởng trong vòng ba ngày sẽ về tới thần đô.

Phong Phi Vân nói:

- Uy hiếp trong thần đô không chỉ có Bắc Minh phiệt, trong đó có Địa Tử phủ ba đại tiên giáo, Bắc Minh phủ cản thi nhân, Tây Vực phủ Tây Việt phiệt, thậm chí là Nạp Lan phiệt cũng có thể đột nhiên ra tay.

- Tình huống hỏng bét như thế?

Khúc Trường Ngâm động dung.

Phong Phi Vân nói:

- Có lẽ còn hỏng bét hơn tưởng tượng của ngươi đấy, không cẩn thận là Thần Tấn vương triều đều có thể lật úp, chúng ta phải làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Khúc Trường Ngâm sắc mặt đầy giận dữ, lòng đầy căm phẫn nói:

- Thề tồn vong cùng vương triều.

Có thể trở thành cấm vệ của phủ thần vương, đều nhất sẽ trung trinh như một với Thần Tấn vương triều, vì thủ hộ Thần Tấn vương triều mà sinh, thủ hộ vương triều không diệt.

Kỳ thật Phong Phi Vân vẫn không có nói Nam Thái Phủ Phong gia cũng có thể sẽ ra tay, dù sao hắn hiện tại chính là đệ tử Phong gia, lời này hắn không thể nói ra khỏi miệng.

- Ba đại thiên hầu bảo lão bộc mang một câu tới cho thần vương, bọn hắn muốn biết thần vương đại nhân muốn nhân đỡ người nào lên làm đế quân Thần Tấn vương triều kế tiếp.

Trong mắt Phong Phi Vân mang theo thần sắc cơ trí, nói:

- Ngươi nói cho bọn họ biết, bổn vương tất nhiên sẽ chọn lựa người tài đức vẹn toàn làm đế quân, có thể làm cho vương triều cường thịnh phồn vinh truyền thừa tiếp, La Phù công chúa là lựa chọn thích hợp nhất trong các hoàng tử và công chúa.

Khúc Trường Ngâm dường như đã sớm biết được đáp án này, vì vậy nói:

- Chúng ta có nên liên hệ với đội ngũ La Phù công chúa trước hay không?

- Tạm thời không nên, chúng ta bây giờ là lực lượng ẩn nấp trong bóng tối, nếu như liên hệ với đội ngũ La Phù công chúa thì chắc chắn sẽ bạo lộ chính mình, sẽ đánh rắn động cỏ.

Phong Phi Vân nghiêm nghị nói ra.

Khúc Trường Ngâm gật gật đầu, cũng càng cảm thấy thần vương cân nhắc chu toàn, xử sự có tài năng, cũng có cẩn thận, hoàn toàn không giống thiếu niên mười tám mười chín tuổi.

Đây mới là ngày hôm sau của vòng đấu thứ nhất.

Vòng thứ nhất tổng cộng tiến hành trong mười ngày, Phong Phi Vân còn có thời gian tám ngày, hắn phải trong tám ngày này đột phá Thiên Mệnh tứ trọng.

Phong Phi Vân tiến vào bế quan lần nữa.

...

Trong phủ đệ nào đó trong thần đô tọa lạc bảy tòa cung điện.

Trong một cung điện có tiếng vang thật lớn, cây cột cung điện như sụp đổ.

- Đáng giận, Phong Nhị Cẩu rốt cuộc chui ra từ nơi nào, yêu kiếm truyền nhân thì có gì mạnh chứ, không ngờ dám triệt để phá hủy cung đánh bạc ngầm mà Tây Việt phiệt đau khổ kinh doanh hơn hai nghìn năm, mặc dù hắn là yêu kiếm truyền nhân cũng phải chết.

Tây Việt phiệt có thái thượng trưởng lão Tây Việt An Loạn tọa trấn ở thần đô gào thét, mặc dù hắn đã đạt tới câp bậc cự phách, tâm tình đã không hề bận tâm, nhưng mà sau khi nghe tin tức cung đánh bạc ngầm bị cướp sạch sẽ, hắn đã tức gần chếts

- Sau lưng Phong Nhị Cẩu có yêu nhân cái thế làm chỗ dựa, hung uy của yêu nhân cái thế ngay cả phiệt chủ cũng kiêng kỵ.

Một vị lão giả nói ra.

Tây Việt An Loạn lạnh lùng nói:

- Cung đánh bạc ngầm tụ tập tài nguyên gần năm mươi vạn linh thạch, lại bị hắn một người độc chiếm, mặc dù ta chết cũng đoạt lại số tài nguyên khổng lồ này, ta gọi các ngươi cho trẻ tuổi tuấn tài chặn giết, vì sao không dùng được, hơn ba mươi người chẳng ngờ không thắng nổi mình Phong Nhị Cẩu.

Tất cả lão giả trong cung điện này không thể phản bác, lập tức im lặng.

Một làn gió thơm thổi vào cung điện, một thân ảnh yểu điệu động lòng người đứng trong cung điện, ngọc nhan như vẽ, tóc dài phiêu dật, lông mày kẻ đen cong cong, đường cong lung linh uyển chuyển, đương nhiên, trừ bộ ngực vô cùng bằng phẳng.

Người tới chính là Long Thanh Dương.

Đám lão giả trong cung điện lúc này cũng phải nhìn vài lần, "Mỹ nhân" như thế bình sinh hiếm thấy.

Long Thanh Dương không mang giày, đôi chân như bạch ngọc tạo thành, âm thanh như chim hoàng oanh hót, nói:

- Tây Việt trưởng lão, theo như ngươi nói, ngay cả ta cũng không dùng được?

Ánh mắt của hắn đảo tròn, thiên kiều bá mị nói không nên lời. (tác giả càng tả càng biên thái)

Tây Việt An Loạn biết rõ lai lịch "Mỹ nhân" trước mặt, biết được thế lực sau lưng hắn không nhỏ, cười nói:

- Long cô nương hiểu lầm, tu vị Long cô nương không phải thế hệ trẻ có thể địch lại, nếu Phong Nhị Cẩu không đùa nghịch lừa dối, hắn đã chết chắc rồi.

Tây Việt An Loạn đã sớm thu được tin tức gia chủ truyền tới, đối với vị "Mỹ nhân" này phải tất cung tất kính, hơn nữa vị "Mỹ nhân" này cũng không hy vọng người khác xem hắn như nam nhân, cho nên hắn mới xưng Long Thanh Dương là "Long cô nương".

Long Thanh Dương tại Thiên Long vương triều năng lượng vô cùng khổng lồ, còn lớn hơn lực ảnh hưởng của Tây Việt phiệt tại Thần Tấn vương triều, Tây Việt phiệt chỉ có quan hệ hợp tác với hắn mà thôi.

- Tự nhiên là như thế, ta sớm muộn sẽ có một ngày đánh bại hắn trên chiến đài.

Long Thanh Dương da thịt đẹp hơn cả nữ nhân, khuôn mặt thanh thuần mang theo diêm dúa lẳng lơ, một tay mềm mại khoác lên vai Tây Việt An Loạn, mềm mại không xương, tràn ngập hấp dẫn.

Mỗi động tác của hắn thập phần ưu nhã, mặc dù là nữ tử ôn nhu nhất cũng không thể so với hắn.

Nếu như đứng cùng chỗ với hắn, quả thực càng khó bảo trì thần trí hơn đứng cạnh mỹ nhân tuyệt thế, càng thêm làm cho người ta không cách nào tự kiềm chế được.

Tây Việt An Loạn nhìn thấy gương mặt đẹp tới cực điểm trước mặt, hắn chẳng khac gì nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, tà hỏa trong người kiềm nén không được, cố nén phản ứng thân thể, nói:

- Các ngươi đều đi xuống đi, ta muốn thương thảo chuyện bí mật với Long cô nương.

Những lão giả kia lộ ra ánh mắt hiểu ý, nhanh chóng đi khỏi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play