La Phù công chúa đôi tay ngọc bụm lấy bộ ngực, lại kéo yếm buộc lại, sau đó ngồi dậy, vội vàng quay lưng về phía sau, lưu lại bóng lưng phấn điêu ngọc mài, nói:

- Đây là chuyện không có biện pháp, cuộc chiến đế vương chính là nguy cơ to lớn của Thần Tấn vương triều, cả hai nhất định phải có lấy hay bỏ, tuy Tấn đế tại vị có thể trấn áp nội loạn, nhưng chưa hẳn thắng được cuộc chiến đế vương, nếu không thắng cuộc chiến đế vương, sẽ phải hàng năm tiến công cho bốn vương triều khác, sẽ kém đi một bậc.

Phong Phi Vân ngồi trên nệm hương, nhẹ nhàng ngửi được hương thơm trong không khí, nói:

- Thái tử Long Thần Nhai, Long Thương Nguyệt và ngươi nữa, ba người nếu dứt bỏ ân oán mà nói, nếu như ta chọn một người làm Tấn đế, ta cảm thấy ngươi thích hợp hơn hai người bọn họ.

Nghe được Phong Phi Vân nói thế, ánh mắt La Phù công chúa chuyển biến hơn phân nửa, hỏi:

- Vì cái gì?

- Long Thần Nhai thiên tư tuyệt đỉnh, lại là đàn ông, sau lưng càng có Bắc Minh phiệt làm chỗ dựa, nhìn qua hắn chính là nhân tuyển tốt nhất làm Tấn đế, nhưng mà tính cách người này nhu nhược, miệng cọp gan thỏ, ngay cả Hồng Diệp hoàng tử cũng có thể hù hắn sợ hãi, không dám ra tay, nếu để cho loại người này làm Tấn đế, cho dù tu vị hắn dạt tới chân nhân, Thần Tấn vương triều cũng sẽ suy bại thôi.

Phong Phi Vân nói ra.

La Phù công chúa hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hôm nay quần hùng nhìn chằm chằm, vương triều bất ổn, để cho hắn lên làm Tấn đế, Thần Tấn vương triều tất vong.

Phong Phi Vân lại nói:

- Tính cách của Long Thương Nguyệt mạnh hơn Long Thần Nhai, hơn nữa làm việc không từ thủ đoạn, mưu lược và cơ trí, trong nữ nhân có ít người có thể so sánh với nàng, nhưng mà nàng làm việc quá cay độc, hơn nữa tâm lý trả thù rất mạnh.

- Ngươi lấy nàng!

La Phù công chúa vẫn đưa lưng về phía Phong Phi Vân, hai người quan hệ vô cùng vi diệu, là địch là bạn khó nói nên lời, có khả năng sau một khắc Phong Phi vân sẽ trực tiếp đè nàng xuống, cũng có khả năng tâm tình tốt bàn nhân sinh, bàn lý tưởng.

Tất cả chỉ là một ý niệm.

- Ta và nàng quen nhau từ sớm, tại Nam Thái Phủ nàng tự tay đánh chết hôn phu của mình, vứt xác xuống sông.

Phong Phi Vân nói ra.

La Phù công chúa nói:

- Quân vương làm người cay nghiệt, có thể làm được nhất thời, tuyệt đối không làm được cả đời.

Phong Phi Vân nói:

- Ngươi cũng có nhược điểm.

- Ta có nhược điểm nào?

La Phù công chúa không phục.

- Ngươi rất cao ngạo!

La Phù công chúa cười lạnh, nói:

- Một đời đế vương, chẳng lẽ không nên cao ngạo, nếu không có ngạo khí hơn người, tài trí cao tuyệt, còn gì đáng gọi là đế vương?

Phong Phi Vân lắc đầu, nói:

- Ngươi cao ngạo quá mức, ngươi cao ngạo tới mức xem tất cả người trong thiên hạ làm đầy tớ, căn bản không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt, nếu ngươi không thu liễm loại cao ngạo này, vậy cũng không thể làm đế vương!

La Phù công chúa cắn bờ môi, tóc dài rủ xuống đất, che đậy thân thể óng ánh như ngọc như ẩn như hiện, nói:

- Vì sao ngươi nói chuyện này với ta?

- Bởi vì lão thần vương có ân với ta, hắn đã truyền vị trí thần vương cho ta, như vậy ta cũng nên có trách nhiệm, làm cho Thần Tấn vương triều vượt qua đại kiếp nạn lần này.

Phong Phi Vân nói ra.

La Phù công chúa bờ mi run lên, đôi mắt nhíu lại, hơi vui vẻ nói:

- Ngươi muốn giúp ta leo lên vị trí Tấn đế?

Phong Phi Vân mỉa mai cười cười, nói:

- Công chúa điện hạ, ngươi nghĩ nhiều, ta nói tất cả điều kiện tiên quyết là phải bỏ ân oán qua không nói nữa, giữa chúng ta không có 'ân', 'oán' có không ít, ta giúp ngươi đăng cơ, ngày ngươi đăng cơ, người chết đầu tiên chắc chắn là ta.

Ánh mắt La Phù công chúa biến đổi, nói:

- Phong Phi Vân, thù hận giữa chúng ta không sâu, nếu hợp tác, nhất định không người nào có thể tranh phong với chúng ta, lúc đó ta làm nữ đế, ngươi làm thần vương, không người nào có thể rung chuyển giang sơn Thần Tấn vương triều cả.

Phong Phi Vân nhếch miệng lên, chậm rãi đi tới trước mặt La Phù công chúa, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm mượt mà của La Phù công chúa lên, nói:

- Chí ta không ở đây, một khi tân đế đăng cơ, ta sẽ truyền vương vị cho người khác, sau đó rời khỏi thần đô, thậm chí rời khỏi Thần Tấn vương triều, chúng ta nhất định không phải người cùng đường.

- Phong Phi Vân, ngươi muốn làm gì?

La Phù công chúa quát lên một tiếng.

Ngón tay Phong Phi Vân vuốt cằm nàng, chậm rãi chạy dọc theo cổ tinh tế, sau đó xẹt qua xương quai danh, chậm rãi đưa xuống phía dưới, niết lên bộ ngực mềm mại của nàng.

Tay của Phong Phi Vân như có dòng điện chạy xuyên qua người nàng, làm cho toàn thân nàng run lên, hô hấp dồn dập, da thịt toàn thân hồng lên, đường cong ưu mỹ đang run rẩy, có từng giọt mồ hôi óng ánh đang lưu động trên làn da nàng.

- Nếu ngươi là nữ nô của ta, ta tự nhiên sẽ không thả ngươi rồi, ngươi là hoàng gia thiên nữ cũng tốt, làm nữ đế cũng được, lần đầu tiên tự nhiên để cho ta dạy ngươi.

- Ngươi dám... Ah...

Phong Phi Vân trực tiếp đẩy La Phù công chúa ngã xuống đất, cúi người xuống, đột nhiên hôn lên bờ môi thơm của nàng, đầu lưỡi mở hàm răng nàng ra, trượt vào trong miệng của nàng, va chạm với chiếc lưỡi thơm mềm mại xinh xắn của nàng, nàng không ngừng phát ra âm thanh ô ô...

La Phù công chúa lúc này toàn thân không còn mảnh vải, chỉ còn lại tóc đen như ngọc trên vai, lúc này phủ xuống bộ ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt đỏ hồng, hai tay đâm vào huyết nhục trên lưng Phong Phi Vân, muốn phản khán, nhưng lực lượng thân thể không địch lại phong Phi Vân.

Phong tình bắn ra tứ phía, Bát Bộ Long Liễn bay trên không trung thần đô, thật lâu không có hạ xuống đất.

Bá!

Một đạo bạch sắc u ảnh đạp lên gió mát bay tới bên ngoài Bát Bộ Long Liễn.

Hoa thần phi xuất hành đơn giản, thánh khiết mà đoan trang, tu luyện Thái Thượng Tẩy Tủy Kinh, trên người mang theo tần kính của đạo gia rất tinh thuần, tóc dài xỏa vai, huệ chất lan tâm, đứng dưới ánh trăng, ánh trăng ẩn ẩn chiếu lên tiên cơ của nàng.

- La Phù xảy ra đại sự!

Hoa thần phi tự mình xuất cung, trược tới tìm nàng tự nhiên là có đại sự xảy ra.

Trong Bát Bộ Long Liễn, Phong Phi Vân hơi kinh hãi, hắn hiện tại đã cởi sạch quần áo nằm trên người La Phù công chúa, thời điểm mấu chốt thì Hoa thần phi xuất hiện, quả thật là quá không phải lúc, nếu để cho thần phi nương nương nhìn thấy mình và con gái cởi sạch quần áo, áp con gái nàng xuống dưới, cái mạng nhỏ của Phong Phi Vân hôm nay xong rồi.

May mắn Bát Bộ Long Liễn chính là thánh khí hoàng gia, mặc dù tu vị Hoa thần phi cao tuyệt cũng không cách nào dùng thần thức nhìn trộm.

Phong Phi Vân gọi Vũ Hóa Đài ra, trấn áp trên đỉnh đầu La Phù công chúa, lúc này mới nhả ra, đầu lưỡi rời khỏi miệng La Phù công chúa, bờ môi vẫn còn lưu hương.

La Phù công chúa không ngừng thở dốc, thật lâu mới hồi khí lại, hai mắt trừng Phong Phi Vân, ngón tay mảnh khảnh lau lau nước miếng trên bờ môi.

Phong Phi Vân vẫn cưỡi trên người nàng như trước, vui vẻ ra mặt, thấp giọng nói:

- Nếu ngươi dám nói sai nửa chữ, ta nhất định để ngươi chết trước ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play