Vào đi.

Ấn tượng của Phong Phi Vân đối với Long Thương Nguyệt đã có chút thay đổi, ít nhất nàng mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, ở trong tay ba vị nửa bước cự phách cứu được mình về.

Tuy rằng nàng làm như vậy, cũng chính là vì bản thân, dù sao nàng hiện giờ còn cần Phong Phi Vân, nàng muốn trở thành thái tử thì phải nhờ vào lực lượng của Phong Phi Vân, nhưng vô luận nói như thế nào, mình dù sao cũng thiếu nàng một mabgj, tương lai nếu sinh tử tương đối, Phong Phi Vân cũng sẽ tha nàng một con đường sống, sẽ không đuổi tận giết tuyệt nàng.

- Mẫu hậu biết được ngươi bị thương, đặc biệt từ chỗ Tần Đế vì ngươi cầu được một quả Tứ phẩm linh đan, Thất Hoa Linh Đan.

Long Thương Nguyệt dáng vẻ ngàn vạn, ngọc da thanh y, dáng người yểu điệu, trên người mang theo một cổ quý khí tuyệt sắc, cực kỳ giống Hoàng Gia Thiên Nữ thâm cư trong nội cung .

Linh đan lên Tam phẩm, cũng đã cực kỳ khó tìm, Tứ phẩm linh đan càng đã ít càng thêm ít, trình độ trân quý còn hơn xa linh thảo bốn ngàn năm.

Thất Hoa Linh Đan là do Thái Sư đương triều tự tay luyện chế, luyện chế bảy mươi bảy năm, tổng cộng chỉ được bảy khỏa, dược lực khổng lồ, tuy rằng không thể khởi tử hồi sinh, nhưng chỉ cần còn một hơi thở liền có thể khiến hắn trong thời gian cực ngắn sống lại được.

Linh đan như vậy quả thật là thần dược cứu mạng.

Hôm nay toàn bộ Thần Tấn vương triều cũng chỉ còn ba khỏa, đây là một trong số đó.

- Vậy thì thay ta cám ơn Thần Phi nương nương, linh đan này ta xin thu lấy.

Ohong Phi Vân cũng không khách khí, nhanah lấy "Thất Hoa Linh Đan", mặc dù thương thế trên người mình đã khỏi hẳn, nhưng lưu lại trên người đề phòng có khi cần dùng để.

Phong Phi Vân lại hỏi:

- Ta ngủ say bao nhiêu ngày.

- Bốn ngày.

Long Thương Nguyệt nói.

- Lâu như vậy...

Phong Phi Vân không nghĩ đến lần này mình bị thương nghiêm trọng như thế, dùng sự cường đại của Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng cần khôi phục đến bốn ngày, sát khí trong mắt càng lớn, thù này không báo há là nam nhân, nói:

- Tam đại Thiên Hầu có quay về Thần Vương phủ không?

Long Thương Nguyệt nói:

- Có người quấy nhiễu, Thần Vũ quân không cách nào vào thành.

- Người phương nào.

Phong Phi Vân nói.

- Thái Tế đương triều, Bắc Minh lão hồ ly lấy thiên hạ không ổn định làm lý do, mệnh lệnh Cửu Môn Đề Đốc và Thần Đô cấm vệ quân thống lĩnh phong bế Thần Đô cửu môn, cấm Thần Vũ quân tiến vào Thần Đô, nếu mạnh mẽ xông tới, dùng phản loạn để xử trí.

Long Thương Nguyệt nói.

Tần Đế sau khi tiến vào trạng thái thần thức bế quan, thì hệ thống phòng ngự cường đại nhất Thần Đô, "Cửu môn thủ vệ quân" và "Thần Đô cấm vệ quân" cơ hồ có hơn phân nửa đều đã rơi vào trong tay Bắc Minh Mặc Thủ, đây là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của cả Thần Tấn vương triều.

- Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu nhất định là đã âm thầm hối lộ Bắc Minh Mặc Thủ, giữa cả hai chỉ sợ có ngàn vạn lần quan hệ, muốn ngăn cản Thần Vũ quân vào thành nào dễ dàng như vậy, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu phải bị diệt.

Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng lên, trên người chiến ý bàng bạc, vô luận là vì mình, hay là vì Dạ Tiêu Tương, cơn tức này đều khó có khả năng nuốt xuống được.

Long Thương Nguyệt nói:

- Mẫu hậu muốn ta chuyển cho ngươi một câu, Thần Đô hôm nay thế cục không rõ, không nên đơn giản đánh vỡ loại cách cục này, tận lực đừng cho Thần Vũ quân sớm vào thành, bằng không thì sẽ ảnh hưởng đến bố trí của nàng.

- Việc này không thể thương lượng, ngày mai sẽ là hoa đế phong quan thi đấu, chính vào ngày mai, ta muốn cho Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu biến thành một mảnh Tu La tràng.

Long Thương Nguyệt im lặng.

Phong Phi Vân trực tiếp đi ra ngoài, ở trong Thần Vương phủ gặp được một thái giám, đúng là Tất Ninh Suất mới leo tường tiến vào Thần Vương phủ, tên này ở Tuyệt Sắc Lâu đã trộm đồ của rất nhiều Vương giả một đời tuổi trẻ, phát một số tiền của phi nghĩa lớn.

Hắn lén lút đi trong Thần Vương phủ, bị Phong Phi Vân vừa hay đụng phải, lập tức liền tóm lấy hắn.

- Ai... Ôi, buông tay, buông tay...

Tất Ninh Suất kêu lên.

- Ngươi kẻ cắp này rõ ràng trộm đến Thần Vương phủ, lá gan không nhỏ ah.

Phong Phi Vân nắm lấy bả vai Tất Ninh Suất, khẽ dùng thêm vài phần lực lượng, niết khiến hắn nhếch miệng, kêu thảm thiết liên tục.

- Cái gì gọi là trộm, nếu thật sự muốn trộm thì ta sớm đã dọn sạch Thần Vương phủ của ngươi rồi, lão tử là đặc biệt đến thăm ngươi, nghe nói ngươi bị người đánh trọng thương, cách cái chết chỉ còn nửa bước, hắc hắc, không thể tưởng được ngươi cũng có hôm nay... Ai ôi!!!, nhẹ chút, nhẹ chút, chỉ đùa một chút thôi mà!

Tất Ninh Suất lại kêu thảm thiết.

- Ngươi nghe ai nói thế.

Phong Phi Vân thả hắn ra.

- Thiên Toán Thư Sinh.

Tất Ninh Suất nói.

Phong Phi Vân nói:

- Đi, mang ta đi tìm hắn, ta có chuyện trọng yếu muốn hỏi hắn.

Tất Ninh Suất vuốt vuốt bả vai, nói:

- Tìm hắn làm gì vậy.

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có tin ta nhốt ngươi vào Thần Đô thiên lao, khiến tiểu tặc ngươi trọn đời không thấy mặt trời không?

Phong Phi Vân uy hiếp nói.

- Đừng ah, mang ngươi đi còn không được sao.

Tất Ninh Suất toàn thân đều run rẩy, Thần Đô thiên lao cũng không phải nơi bình thường, nếu bị nhốt vào, mặc dù hắn thủ đoạn Thông Thiên cung khó mà chạy ra được.

Tất Ninh Suất một bên ở phía trước dẫn đường, vừa nói:

- Nói cho cùng thì ai lá gan lớn như vậy, lại dám vây giết Thần Vương đương triều.

- Người chết.

Phong Phi Vân thanh âm lạnh lẻo nói.

Tất Ninh Suất nghe được ngữ khí Phong Phi Vân âm trầm như vậy, liền không dám lại hỏi tiếp, hiển nhiên Phong Phi Vân lần này đã thật sự tức giận rồi, đi tìm Thiên Toán Thư Sinh khẳng định cũng có quan hệ với việc này, hắn đã nghe thấy được một cảm giác mưa gió ập đến, Thần Đô sắp phát sinh đại sự kinh thiên động địa rồi.

Chỗ ở của Thiên Toán Thư Sinh thập phần bí mật, hơn nữa phiêu hốt bất định, nhưng Tất Ninh Suất mỗi lần đều tìm được hắn.

- Thiên Toán Thư Sinh ở chỗ này.

Phong Phi Vân khẽ ngẩng đầu lên, nhìn qua tấm biển trên đỉnh đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Đây chính là chỗ của Tô Quân ở, Thấm Tâm sơn trang.

Khi Phong Phi Vân nhìn thấy Thiên Toán Thư Sinh, Thiên Toán Thư Sinh đang đánh cờ với Tô Quân, bên cạnh bày một bình trà thơm, hai người lộ ra đặc biệt nhàn nhã, có hai vị mỹ thị ở bên châm trà, lộ ra thập phần hưởng thụ.

Bành.

Phong Phi Vân đi qua, một cước đá bay bàn cờ của bọn hắn, cờ đen cờ trắng rơi vãi đầy đất, mà ngay cả chén trà thanh đồng bên mép bàn cờ cung bay ra ngoài, trà vụn rơi đầy đất.

Thiên Toán Thư Sinh nho y thanh sam, mặt trắng răng hồng, lông mày nhíu lại, tiếp theo cười cười, nói:

- Tô huynh, hôm nay quân cờ này chỉ sợ là không hạ được rồi, bất quá may là ta đã nhớ kỹ tàn cuộc, đợi tí nữa chúng ta tiếp tục.

Tô Quân có chút cười, nói:

- Phong huynh, sao lại nóng nảy như vậy, Vân Vân, còn không mau pha cho Phong huynh một bình linh trà bình tâm tĩnh khí, nhớ rõ bỏ nhiều trà hoa một chút, bằng không sợ rằng không tiêu được hỏa khí đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play