Phong Phi Vân đứng ở trung ương cổ đạo, Thần Vương Lệnh vung lên, đánh ra lần thứ sáu, trực tiếp đánh cho hai đạo bóng đen trên thiên mạc phía tay bay ra ngoài, trên người nứt ra từng lỗ hổng, trên người của bọn hắn mặc dù có bảo vật hộ thân, nhưng vẫn không cách nào ngăn được lực lượng từ Thần Vương Lệnh, từ trên bầu trời rơi xuống, ngã chết trên mặt đất.
Những người khác thì đều đã đào tẩu, căn bản không cách nào đuổi giết.
Bá.
Đúng lúc này, Phong Phi Vân sinh lòng cảnh giác, cảm thấy trên lưng chợt nhẹ, có người đã bắt đi Dạ Tiêu Tương trên lưng hắn.
Ra tay chính là lâu chủ Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Vạn Hóa Trúc, nàng một tay dẫn theo Dạ Tiêu Tương, chân đạp một đầu Quỷ Tiên Kiều, đã đến bên ngoài hơn mười dặm.
- Muốn chết.
Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trên đầu tóc dài cuồng vũ, bay ngược lên, hai mắt như huyết châu, như một Thần Ma, ầm ầm đánh ra Thần Vương Lệnh.
Vạn Hóa Trúc một tay cầm lấy Dạ Tiêu Tương, quay người, ống tay áo vung lên, một mảnh lưu quang đánh ra ngoài, trực tiếp phai mờ lực lượng Thần Vương Lệnh, nói:
- Phong Phi Vân, tu vi của ngươi còn quá thấp, cho dù có Thần Vương Lệnh nơi tay, cũng xa không phải đối thủ của ta, Dạ Tiêu Tương chính là người của Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, nàng vĩnh viễn cũng trốn không thoát, ai cũng không thể thay đổi, giết hắn đi, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Vạn Hóa Trúc nói xong lời này, liền nghênh ngang rời đi, giẫm lên Quỷ Tiên kiều rời khỏi mảnh thành vực này, đã đến bên ngoài ngàn dặm.
Phong Phi Vân trơ mắt ếch ra nhìn Dạ Tiêu Tương bị nàng mang đi, từ trên lưng của mình, sống sờ sờ bị mang đi, giờ khắc này, hắn cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé, cùng cường giả chân chính vẫn còn kém quá xá.
Dạ Tiêu Tương quá đáng thương, nàng có gì sai chứ.
Nàng vốn không có chút sai lầm nào cả, dựa vào gì mà ông trời lại bất công với nàng như vậy.
- Không.
Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trong lòng càng thêm tự trách mình, nếu không phải mình, nàng sao có thể bị người phát hiện ra là đang ẩn thân trong Tuyệt Sắc Lâu, nếu không phải mình, nàng sao có thể chạy khỏi Tuyệt Sắc Lâu.
Lời hứa hẹn của mình với Hồng Nhan đâu mất rồi.
Phong Phi Vân như muốn cắn nát hàm răng, điều động lực lượng toàn thân, đuổi theo, nhất định phải cứu Dạ Tiêu Tương về, vô luận phải trả giá giá lớn như thế nào.
- Lưu lại cho ta!
Một vị nhân vật nửa bước cự phách đứng trên đỉnh một lầu nhà, ầm ầm đánh ra một đạo chưởng ấn khổng lồ, một chưởng này kinh thiên động địa, từ trên bầu trời trấn áp xuống.
Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước lại, hai tay tế ra Thần Vương Lệnh, một ngụm máu tươi phun lên trên Thần Vương Lệnh, bảy tôn bóng người màu vàng phóng lên trời, đánh tan một kích của nửa bước cự phách.
Ầm ầm.
Cảnh giới của Phong Phi Vân cũng chỉ có thể điều động một bộ phận lực lượng của Thần Vương Lệnh, so với nửa bước cự phách còn yếu một bậc, trực tiếp bị thủ ấn kia trấn áp xuống, hai chân đều chìm vào trong đất đất, hai tay cánh tay nứt ra từng vết máu, như muốn xé nát thân thể hắn vậy.
Đây là lực lượng nửa bước cự phách, vượt xa tu vị Thiên Mệnh đệ ngũ trọng, kém một giai, đã có cách biệt một trời.
Vị nửa bước cự phách thứ hai ra tay, cũng là người Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, thân thể giống như một viên cầu, đứng trên đám mây, một cước giẫm xuống, một dấu bàn chân lớn chừng hơn trăm mét mang theo ma diễm đen kịt, ngưng tụ lực lượng khổng lồ.
Bành.
Mặc dù là Bất Tử Phượng Hoàng Thân cũng không chịu cổ lực lượng này, huyết nhục trên hai tay Phong Phi Vân đều nổ tung, lộ ra xương cốt trắng hếu, nếu không phải hắn từng dùng Phượng Hoàng Huyết rèn luyện qua xương cốt toàn thân thì chỉ sợ xương cốt đã nứt vỡ hết rồi.
Lực lượng nửa bước cự phách căn bản không phải cảnh giới hắn hiện giờ có thể chịu nổi, huống chi là hai nửa bước cự phách.
Bành.
Phong Phi Vân quỳ một chân trên đất, trong miệng không ngừng ho ra máu, nếu không có lực lượng Thần Vương Lệnh đang chèo chống thì hắn đã bị đánh chết rồi.
Đùng đùng.
Sống lưng Diêm Vương trên lưng Phong Phi Vân tựa như một khối ma cốt màu đen, như một dãy sơn mạch hùng vĩ, kích động ra tà lực mãnh liệt.
Oanh.
Sống lưng Diêm Vương tựa hồ như sống lại vậy, khiến lưng Phong Phi Vân cũng bắt đầu phập phồng cao thấp, xương cốt và kinh mạch toàn thân đều biến thành màu đen, từ lưng đến xương sườn, đến xương đùi và cánh tay, năm ngón tay, xương cốt toàn thân đều tựa hồ lây dính tà tính, tử khí dạt dào.
Sống lưng Diêm Vương, đại biểu lực lượng tuyệt đối, có thể dùng lưng khởi động một mảnh thiên không, đỉnh thiên lập địa, vĩnh viễn không phai mờ, Diêm Vương đã chết, nhưng lưng lại không ngã.
NGAO.
Phong Phi Vân thét dài một tiếng, xương cốt trong thân thể đều đang ma sát như kim lọai, làn da và huyết nhục trên người đều biến thành màu đen, tóc dài bay ngược, hai mắt đỏ thẫm, tựa như một yêu ma vậy.
Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng thẳng lưng lên, tay không xé nát chưởng ấn và dấu ấn cho hai vị nửa bước cự phách đánh ra, thân thể như đạn pháo bắn lên, một quyền đánh tới một người trong đó.
- Thứ quỷ quái gì thế.
Vị nửa bước cự phách kia trong lòng cảm thấy sợ hãi, bị khí tức Diêm Vương khiến tâm thần run rẩy.
Tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng dù sao hắn vẫn là tu sĩ cấp bậc nửa bước cự phách, tu vị tâm cảnh cao thâm, bỗng nhiên ra tay, chống cự tới, cũng à đánh ra một quyền, một cổ lực lượng khổng lồ từ trên nắm tay Phong Phi Vân trùng kích qua, tựa như một tòa Thần Sơn đụng vào trên cánh tay, khiến xương ngón tay vị nửa bước cự phách kia đều cắt đứt, thân thể bay ngược ra ngoài
Vị nửa bước cự phách này trong lòng cực kỳ rung động, Phong Phi Vân làm sao có thể bộc phát ra lực lượng đáng sợ như thế chứ.
Nhưng hắn có tu vị nửa bước cự phách, sao có thể bị đánh bại được.
NGAO.
Bên tai của hắn truyền đến một tiếng kêu tựa như dã thú, thập phần chói tai, chấn khiến đại não hắn ngất đi, trên mặt của hắn lộ ra thần sắc kinh khủng, vội vàng dẫn động bổn mạng pháp khí trong Tử Phủ đan điền, đánh tới sau lưng.
Phong Phi Vân bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, một tay bắt lấy vai trái, một tay bắt lấy vai phải ahwns, mặc cho kiện bổn mạng pháp khí kia xuyên thấu qua trong thân thể mình, hắn thét dài một tiếng, PHỐC, trực tiếp xé thân thể vị nửa bước cự phách kia thành hai nửa, ngũ tạng lục phủ rơi vãi đầy đất.
Ngực Phong Phi Vân lưu lại một lỗ máu lớn như nắm đấm, đang không ngừng tuôn máu, nhưng hắn lại không hề phát giác.
Ba bị nửa bước cự phách còn lại trong lòng đều chấn nhiếp không thôi, giờ phút này Phong Phi Vân quả thực tựa như một Tà Thần, trong lòng không kìm được tuôn ra cảm giác sợ hãi, toàn thân đều đang bốc lên hàn khí.
- Hắn đã bị trọng thương, không thể lâu dài, chúng ta liên thủ đánh chết hắn. Một vị nửa bước cự phách dẫn đầu xuất thủ trước, đánh ra một đạo Linh thuật, ngưng tụ ra một đầu thú ảnh khổng lồ, đánh xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ngửa mặt lên trời há miệng ra, trong miệng toát ra hào quang màu đen, trực tiếp đem nuốt đạo thú ảnh kia vào trong bụng, sau đó xung phong liều chết tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT