Có một phần Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm đây, chỉ cần mười tiền đồng một chén, bán xong mới dừng.

Dưới túp lều rách nát bên kia đường có lão giả mặc áo bông rách rưới, lúc này đang cầm cái muôi sắt khuấy cái nồi, cái muôi sắt này gỉ sét nhiều nơi, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm.

Bếp lò thế lửa đang lớn, đang đốt bằng than, trong gió tuyết lò lửa này không ngừng phát ra âm thanh ba ba ba.

Lão giả này tay cầm cái nồi sắt sứt sẹo, nóng hổi khói trắng bốc lên cao, hun gương mặt lão giả đỏ mồ hôi.

- Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm đây, chỉ cần mười tiền đồng một chén, bán xong mới thôi.

Loại quán nhỏ rách rưới này ở thần đô thật sự là quá khó nhìn, bày ở một góc đường đá cẩm thạch, thật sự là chẳng ra cái gì, hoàn toàn không hợp với kiến trúc chung quanh.

Phong Phi Vân thấy cảnh này, liền nghĩ đến Linh Châu thành La gia tiểu nương tử cùng La lão hán, vì vậy hứng thú đi qua, tùy tiện ngồi vào một cái ghế gỗ đầy tuyết, trên bàn còn có một tầng tuyết phủ dày, băng ghế cũng lạnh như băng.

Phong Phi Vân ngồi xuống, linh khí bốc lên làm tan biến băng tuyết trên ghế và bàn, bàn ghế trở nên sạch sẽ.

Con mắt lão giả rất sáng, nhìn thấy Phong Phi Vân từ đường nhỏ đi ra, cười quyến rũ nói:

- Tiểu điếm của ta chỉ còn một phần Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm, chỉ cần mười tiền đồng một chén.

Phong Phi Vân cười nói:

- Tuyết Tham chín ngàn năm vô cùng trân quý, cho dù là ngàn khối linh thạch cũng mua không được, ngươi còn bán mười đồng tiền tại đây sao?

- Thứ tốt chỉ bán người có duyên, ta xem tướng mạo công tử hẳn là người hữu duyên.

Lão giả cười nói.

Phong Phi Vân phải dò xét lão giả một phen, nói:

- Người bán cháo như các ngươi cũng bàn có duyên sao?

- Công tử, ngươi quá xem thường lão giả ta, dù nói thế nào ta cũng là đệ tử tục gia đạo gia, vừa vào đạo môn sâu như biển, bán canh chỉ bán người có duyên.

Lão giả lúc này cánh tay lớn cầm muôi sắt, có mấy lần thiếu chút nữa đổ lên đầu Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân tập trung nhìn vào mới phát hiện trên người lão giả này tràn đầy dầu và áo bông rách nát đầy tro bụi quả nhiên có bát quái ấn nhàn nhạt, chính là một kiện đạo bào, bên trong nhét rất nhiều bông băng, tăng số lần giặt quá nhiều, đã không thấy rõ ấn ký bát quái, cho nên vừa rồi mới có thể bị Phong Phi Vân bỏ qua.

- Thì ra là một đạo trưởng tục gia đao môn, đạo trưởng ăn mặc thật sự quá... Nổi bật, rất có phong phạm tiên hiền đạo môn, được rồi, vậy ta cũng muốn một phần Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm đi.

Phong Phi Vân cũng không nói người này giả mạo đệ tử tục gia đạo môn, dù sao một lão nhân tuổi già sức yếu bán canh không dễ dàng, xem như làm người tốt.

- Ngươi chỉ cần một chén.

Lão giả nói.

- Chỉ cần một chén.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy được rồi.

Lão giả này khiêng muôi sắt lên vai, liền nghênh đi tới bên cạnh bếp lò, mang cái bát lớn tới bên cạnh cái nồi, khuấy cái nồi vài cái, bên trong vẫn còn mùi thuốc nóng bốc lên, hơi thuốc bay qua bên cạnh Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân bưng Tuyết Tham Phổ Nhị Canh chín ngàn năm này lên, uống một ngụm, lập tức cảm giác trong miệng linh khí nồng đậm tới cực điểm, còn mang theo dược lực mãnh liệt như lôi điện, một dòng điện ừ miệng chạy khắp toàn thân, xương cốt toàn thân vang lên âm thanh đùng đùng không dứt, giống như bị rèn luyện qua một lần.

Chỉ uống một ngụm, đan điền Phong Phi Vân gia tăng một vạn tử phủ linh khí, tăng thêm trong người hắn có hai vạn đạo tử phủ linh khí, đã có ba vạn đạo tử phủ linh khí.

Lúc này Phong Phi Vân uống cạn cái bát, trong người có linh khí bay ra, trong đan điền tử phủ linh khí nhiều ra bảy vạn, giống như có bảy vạn lôi xà màu tím đang du động.

- Lại thêm một bát.

Toàn thân Phong Phi Vân cảm giác sảng khoái chưa từng có, trong thân thể kỳ kinh bát mạch, ba trăm sáu tòa mệnh đã tràn ngập linh khí, đầy lực lượng.

- Không còn.

Lão giả nói.

- Làm sao có thể không còn, rõ ràng nhìn ngươi còn nhiều, chẳng lẽ ngươi sợ ta không có tiền sao?

Phong Phi Vân nói.

- Thực không còn, không tin xem đi.

Lão giả nói.

Phong Phi Vân nhìn qua cái nồi sắt trên bếp lò, bên trong quả nhiên một giọt đều không thừa, thật giống như độ nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.

- Giấu đi đâu rồi?

- Không giấu, thật sự không giấu.

Phong Phi Vân một tay nắm vạt áo lão giả, nói:

- Lão gia hỏa, ngươi có chủ tâm chơi ta sao?

Lão giả líu lo thưa dạ, bị Phong Phi Vân ném lên mặt đất, hét lớn:

- Cứu mạng ah, đánh chết người, ăn cơm chùa, đánh lão nhân, ai ôi!!! Cũng đánh chết người...

Bá.

Trên con đường tuyết có một nữ nhân áo trắng bay tới, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm run lên, một ngàn tám trăm bảy mươi hai đạo kiếm khí hóa thành một ngàn tám trăm bảy mươi hai con tiên hạc, mỏ hạc sắc bén mổ qua Phong Phi Vân.

Kiếm khí biến hóa, thông linh thành thú, đây là kiếm quyết có lối suy nghĩ mô phỏng Long Hoàng Đao Quyết.

Phong Phi Vân nhanh chóng duỗi hai ngón tay, chấn vỡ cơ hồ tất cả kiếm khí, một ngàn tám trăm bảy mươi hai đạo kiếm khí đều bị xé nát, hai ngón kẹp lấy mũi kiếm linh khí màu trắng, trên mũi kiếm có hàn khí khủng khiếp truyền ra, hàn băng màu xanh da trời đông cứng ngón tay Phong Phi Vân, tiếp theo là cánh tay, sau đó có xu thế lao khắp toàn thân.

Hàn khí bức người, giống như muốn đông Phong Phi Vân thành khối băng.

Oanh.

Ngón tay Phong Phi Vân bộc phát ngũ thải quang hoa, điều động ngũ hành chi lực, băng tinh trên ngón tay rút lui, ngón tay bắn ra, linh đạn bắn vào thân kiếm, nữ tử nhanh chóng rút lui ra xa.

Nàng giẫm lên phong tuyết như đạp trên lông ngỗng, phiêu nhiên rơi xuống đất, thân pháp linh động mà ưu mỹ, ngọc kiếm màu trắng trong tay giống như linh xà.

- Thần đô quả nhiên không hổ là tàng long ngọa hổ, ngay cả gia hỏa ăn quỵt cũng lợi hại như thế.

Nữ tử áo trắng giọng nói lãnh ngạo.

Phong Phi Vân đang muốn giải thích một phen, chợt trong không khí có âm thanh ưu nhã vang vọng, có đàn tranh, có tỳ bà, có cây sáo, có ống tiêu, có chuông nhạc, có thụ cầm, có xích linh, những nhạc khí này cũng không êm tai, hợp tấu cùng một chỗ, đan vào nhau nghe mới êm tai.

Tiếng nhạc càng lúc càng gần, nương đólà âm thanh quần áo phất phơ trong gió.

Lúc này có một đống cánh hoa linh hoa từ bên ngoài thành rơi xuống.

Mười sáu nữ tử áo trắng cầm nhạc khí đi tới, trên mặt mang theo khăn mặt màu trắng, các nàng dẫm lên tuyết bay trên cao mà đi, đều có tu vị bá chủ trẻ tuổi.

Mặt khác còn có bốn nữ tử áo trắng cầm kiếm đứng trên mặt đất, nữ tử áo trắng vừa rồi ra tay với hắn cũng ở trong đó, bốn nữ tử này có tu vị vương giả trẻ tuổi.

- Móa, ai phô trương lớn như vậy.

Phong Phi Vân vẫn đang chú ý tới lão già, tay còn ôm chặt cánh tay lão giả, một chân dẫm lên mông của hắn.

- Thần Linh Cung...

Lão giả nằm rạp trên mặt đất lắp bắp nói.

- Thần Linh Cung, còn trâu bò hơn cả triều đình Thần Tấn vương triều, được xưng là thiên hạ đệ nhất thế lực tu tiên Thần Linh Cung.

Phong Phi Vân kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play