Những lời này Phong Phi Vân không có nói với Ngọa Long Sinh, dù sao Dạ Tiêu Tương đã đi, như vậy cũng nên cho nàng ra đi theo gió, vĩnh viễn không gặp lại.
Phong Phi Vân và ngọa Long Sinh thương thảo chuyện kết minh, nói chuyện rất vui, cuối cùng cũng trao đổi lễ vật của mình.
Phong Phi Vân nhanh chóng thu hộp ngọc dài có một mét năm, giống như một cái quan tài nhỏ, bên trong có ẩn chứa đồ vật gì thì cảm giác băng hàn rét lạnh thấu xương tỏa ra ngoài, thậm chí có tà khí thẩm thấu ra chung quanh.
Đây chính là Phong Mặc tự tay giao cho Phong Phi Vân, phía trên có khắc ấn ký chân nhân, Phong Phi Vân cũng không biết bên trong là thứ gì.
Mà Ngọa Long Sinh trực tiếp lấy ra một quan tài chính thức, quan tài không phải gỗ, không phải đá, mà là một quan tài da, có một ít ấn ký cổ xưa trở nên nhạt màu.
Phong Phi Vân tiếp lấy quan tài này, cảm giác bên trong có mùi máu tươi đậm đặc, mà bên trong tà dị tới cực điểm, có thể loáng thoáng nhìn thấy trên quan tài này có ấn ký đồ đằng cổ xưa, hiển nhiên đồ vật bên trong không phải thời đại này.
- Đây chính là chí bảo tuyệt thế của Binh Tiến thi động, nghe đồn là quan tài an táng một thủ lĩnh bộ lạc thời kỳ đồ đá cổ xưa, bên trong là thi hài một chân nhân, thời gian trôi qua thật lâu nên thi hài cũng hóa thành hư vô, nhưng mà bên trong vẫn như cũ có đạo kính chân nhân lưu lại.
Sắc mặt Ngọa Long Sinh nghiêm túc.
Phong Phi Vân càng ngưng trọng, Phong Mặc lấy cổ quan tài này về, chẳng lẽ hắn chuẩn bị đối phó nữ ma, muốn luyện chế nữ ma trong quan tài này.
Phong Phi Vân thận trọng thu quan tài này lại, tiếp theo lại hỏi:
- Ngọa Long huynh, có biết bên trong hộp là thứ gì không?
Có thể đổi được bảo vật như quan tài này của Binh Tiến thi động, Phong Mặc nhất định phải xuất ra bảo vật tương xứng trao đổi.
Ngọa Long Sinh nói:
- Ta đã từng nghe ngóng qua ý của động chủ, dường như có quan hệ tới thi hài diêm vương, Phong huynh chính là thiếu chủ Phong gia, chẳng lẽ Phong gia lão tổ không có nói cho ngươi biết bên trong là thứ gì sao?
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Loại sự vật này quá mờ mịt, chúng ta nhỏ tuổi hỏi bọn họ, chẳng phải tự tìm mắng sao?
- Đúng, đúng, Phong huynh nói cũng không sau, ta hỏi động chủ thì bị mắng, lần sau ta sẽ học theo Phong huynh một chút.
Ngọa Long Sinh cười nói.
Xem ra Phong Mặc đưa một chân của diêm vương đưa cho Binh Tiến thi động, Phong Phi Vân nghĩ như thế.
Hư!
Phong Phi Vân làm thủ thế không nên lên tiếng.
- Có người tới.
Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh đều thu hồi đồ vật vào, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế, vừa uống rượu vừa bàn chuyện tình yêu.
Két!
Lúc này cửa phòng đã bị đẩy ra.
Vạn Hoa Đồng mang theo một đám thanh quan nhân đi vào bên trong gian phòng, tuy nơi này là nơi gió trăng, nhưng thanh quan nhân ở nơi này đặc biệt rụt rè, giống như thiên kim tiểu thư đại gia tộc, có khí chất cao quý trang nhã của quý tộc.
Có người ôm tỳ bà che nửa mặt, có cô gái lấy áo tơ trắng thon dài bưng quyển sách, giống như nữ tử điêm đạm nho nhã trong nội cung.
Đây chính là hưởng thụ thị giá chưa từng có, mỹ nhân tề tụ ở đây, có khí chất khác nhau, có mỹ vận hấp dẫn tâm trí của người khác, khó trách có câu "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tráng sĩ say chết ôn nhu hương", trong oanh oanh yến yến này, ngay cả Phong Phi Vân cũng mở cờ trong bụng, không muốn rời khỏi.
- Hai vị đại gia, ta mang mười hai tam cấp thanh quan nhân cao cấp nhất tới đây cho hai vị, Vạn Hoa Đồng ta làm việc xem như đáng tin cậy a.
Bác gái mang theo nụ cười đặc sắc, quả thật còn lão mụ tử còn hơn lão mụ tử.
Phong Phi Vân gật đầu cười, ánh mắt nhìn qua mười hai tam cấp thanh quang nhân kia một vòng, một tay ôm lấy thiếu nữ ôm tỳ bà kia, thiếu nữ bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tư thái nhỏ nhắn xinh xắn lung linh, đặc biệt là da thịt nàng quả thật như mỹ ngọc vậy.
Nàng tuổi từ mười bốn tới mười sáu, bộ pháp di động mang theo vòng khí xoáy của linh khí, hiển nhiên tu vị không thấp.
Có thể ở nơi như Cực Nhạc Hoa Cung chiếm một chỗ cắm dùi, phần lớn đều có tu vị không tầm thường, cũng không phải nữ tử phàm tục.
- Ai nha, đại gia, ngươi thật có ánh mắt, Tĩnh nhi cô nương có tỳ bà khúc hấp dẫn bách điểu cùng bay, càng đọc đủ thi thư, là tài nữ nổi danh thần đô.
Vạn Hoa Đồng vội vàng giới thiệu.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta muốn nàng uống rượu với ta.
Uống hoa tửu, uống hoa tửu mà không có nữ nhân tương bồi, sao có thể gọi là hoa tửu chứ?
Tĩnh nhi cô nương lại có vẻ rụt rè rất nhiều, đôi mắt dễ thương như hạnh, ôn nhu nói:
- Tuy Tĩnh nhi sinh ra trong phong trần, nhưng là người trong trắng, bán nghệ không bán thân, thỉnh công tử tự trọng.
Ngọa Long Sinh hừ lạnh một tiếng, trên người tỏa ra khí tức khủng khiếp, áp thẳng qua thiếu nữ Tĩnh nhi kia, áp lực áp xuống làm sắc mặt nàng tái nhợt, quỳ trên đất, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
- Nữ nhân không biết tốt xấu, ngươi cũng biết người ngồi đây là ai không, là người ngươi có thể đắc tội sao?
Ngọa Long Sinh hừ lạnh một tiếng, phát ra chấn động kịch liệt khiến thiếu nữ kia suýt nữa hôn mê.
Vạn Hoa Đồng co rụt cổ lại, sau đó trốn vào trong góc tường, mười một thanh quan nhân còn lại cũng bị trấn trụ, hoa dung thất sắc, suýt nữa bị lực đạo bàng bạc kia áp quỳ xuống đất.
- Ở trong hồng trần cũng phải giữ mình trong sạch, mặc dù là giết chúng ta, cũng không thể khiến chúng ta khuất phục.
Đây chính là khí tiết, không chỉ có mình nàng, mỗi thanh quan nhân trong thần đô này đều có khí tiết thà chết không khuất phục, cũng bởi vì như thế cho nên các nàng ở trong phong trần nhưng địa vị cao như thế.
Phong Phi Vân thầm khen ngợi, nói:
- Ngọa Long huynh, ngươi cũng quá không thương hoa tiếc ngọc, Tĩnh nhi cô nương đứng dậy đi, vừa rồi là ta đường đột giai nhân.
Khí thế trên người Ngọa Long Sinh thu liễm trở lại, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
- Tĩnh nhi đa tạ công tử, Tĩnh nhi nguyện ý độc tấu cho công tử một khúc, bày tỏ cảm tạ.
Tĩnh nhi khom người, cúi đầu với Phong Phi Vân, sau đó thối lui tới chiếc giường đỏ thẫm, đôi mắt dễ thương ôn nhu, ôm tỳ bà tấu một khúc.
Hoa khôi nương tử Thương Hải Cung là địa bàn Hoắc Băng Băng, tự nhiên cũng có nhiều người truy cầu, trong đó không thiếu tuổi trẻ tuấn kiệt.
Có người sớm không quen nhìn Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh, âm dương quái khí nói:
- Cả Cực Nhạc Hoa Cung cũng chỉ có mười hai tam cấp thanh quan nhân, rõ ràng bị hai mãng phu này dẫn đi.
Có giọng nói từ trong gian phòng trang nhã bên cạnh truyền ra.
Có thể tiến vào gian phòng cao thượng đều không phải nhân vật tầm thường.
- Nói ai mãng phu?
Con mát Ngọa Long Sinh băng hàn, khiến người ta sinh ra nét lạnh giá.
- Ha ha...
Một giọng cười trẻ tuổi vang lên, nói:
- Cực Nhạc Hoa Cung là nơi nào, đây chính là nơi trang nhã nhất thần đô, không ngờ có người tới đây muốn thanh quan nhân bồi rượu, đây không chỉ là mãng phu, còn là lùm cỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT