Phong Phi Vân tự nhận là tướng mạo mình coi như cũng hạng nhất, làm biết bao thiếu nữ phải nhớ nhung mê đắm nhưng cùng với người thiếu niên này mà nói thì quả thực là kém xa vạn dặm.
Chỉ cần là một nữ nhân, nếu như nhìn thấy hắn sợ rằng đều phải phạm cuồng si!
"Úi chà! Tại sao thiên hạ lại có thể có một người nam nhân đẹp trai như vậy chứ? Hèn chi trên mặt phải bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc, cảm tình như sợ hãi điều gì vậy, nam nhi thật tốt như ta xem cũng không vừa mắt, tiện tay sẽ hủy dung nhan của hắn!"
Thời khắc này Phong Phi Vân thật kích động muốn đi hủy hoại nhan sắc của tên yêu nam kia, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi, dù sao tu vi của tên yêu nam kia cũng khá đáng sợ, chỉ sợ cũng chỉ có Đỗ Thủ Cao mạnh mẽ tài năng mới có thể áp chế được hắn.
"Kỳ quái thật, làm sao mà cứ có cái cảm giác quen thuộc thế này ấy?"
Phong Phi Vân quan sát tỉ mĩ tên yêu nam kia, dù sao cũng cảm thấy phảng phất một chút khí tức quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt kia, toát ra thần sắc, quả thật làm cho Phong Phi Vân cảm thấy miêu tả rất sống động.
Nhưng mà Phong Phi Vân cũng hiểu rõ, mình tuyệt đối chưa từng gặp qua hắn, vậy thì cái loại cảm giác quen thuộc này lại từ đâu mà tới chứ?
Bỗng dưng, tên yêu nam kia bước về phía trước một bước, cái cổ trắng ngần thon dài khẽ ngước lên, đôi mắt trống không hướng về phía trên nhìn chăm chú.
Ánh mắt hắn hết sức sắc sảo, thật giống như có hai thanh lợi kiếm từ trong con ngươi hắn bay ra.
"Nguy rồi, bị hắn phát giác!"
Phong Phi Vân cảm giác được một luồng sát khí xông thẳng lên đỉnh đầu thiên linh.
Tên yêu nam cảm nhận được ánh mắt của Phong Phi Vân nên phát hiện ra hắn, cánh tay thon dài trắng ngần giơ lên đánh ra một chưởng ô quang cự ấn, đánh thẳng về chổ ẩn nấp của Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân không ngừng đánh ra chín đạo chưởng ấn, cơ thể giống như biến thành chín cánh tay La Hán, muốn đón lấy chưởng này.
Nhưng mà hắn vẫn là xem thường tu vi của tên yêu nam này, một chưởng ô quang cự ấn này vậy mà hóa thành ba, ngưng tụ thành tam đầu kỳ ngưu, gào thét một tiếng thật dài, dã ngưu xông thẳng tới trước.
Lực của tam đầu kỳ ngưu chừng bốn vạn cân, trùng trùng điệp điệp, tiếng chân như sấm sét rung trời.
Một chưởng tùy ý của tên yêu nam là có thể đánh ra tam ngưu chi lực, tu vi thật sự không dưới những trưởng lão ở Phong gia, tuyệt đối là anh kiệt có một không hai trong đời thứ năm Phong gia.
"Ầm!"
Tam ngưu chi lực cuồn cuộn nghiền nát mọi thứ mà nó đi qua, trực tiếp đạp vỡ chín chưởng ngưng tụ của Phong Phi Vân, đụng phải hắn rồi làm cho hắn bay xa mười mấy trượng.
"Sát! Mạnh dữ vậy!"
Phong Phi Vân tuy là bị đánh bay đi nhưng cũng không có bị thương, ngược lại lại mượn luồng sức mạnh này mà lén đi đến một tòa tháp miếu màu xanh bên cạnh trát long cổ liễu, tiếp theo lại mở một cánh cửa rồi đi vào trong.
Chín cây cổ liễu, chín tòa tháp miếu!
Cổ liễu tráng kiện chẳng khác nào long trụ, cần phải có 3 hoặc 5 người mới có thể vòng tay ôm trọn lấy, lá cây ở trên rũ xuống, nhánh rườm rà lá tươi tốt, hơn nữa còn có khói mù màu trắng lượn lờ, tựa như chín gốc cổ thụ tu hành đắc đạo.
Chín tòa tháp miếu cũng dị thường quái dị, chính là dùng đàn mộc nguyên chất mà xây thành, phía trên ấn đầy Phạn văn, khắc đầy thân ấn Phật, nhưng mà lối kiến trúc này lại hoàn toàn bất đồng so với miếu thờ ở Nam Thái phủ, làm cho người ta có cảm giác giống như Phật không phải Phật.
Tuy là khắp nơi ở đây đều lộ ra vẻ quỷ dị nhưng mà vì mạng sống Phong Phi Vân cũng chỉ có thể kiên quyết xông vào.
"Thình thịch!"
Phong Phi Vân mới vừa nhảy qua cửa sổ thì cửa sổ liền đóng mạnh lại, trước mắt trở nên u ám kỳ lạ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy ba luồng ánh sáng từ ánh trăng ở bên ngoài chiếu rọi qua song cửa sổ.
Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, từ dưới đất bò dậy, nhìn xuyên qua song cửa sổ hướng về phía bên ngoài, chỉ thấy Đỗ Thủ Cao và tên yêu nam kia vẫn đứng ở bên ngoài.
Hai người này một trái một phải đều không phải là hiền lành gì, họ đang nhìn Phong Phi Vân ở trong tháp miếu.
Bọn họ cũng không có xông tới ngay lập tức, rõ ràng là bọn họ cũng đã nhận ra nơi đây rất quỷ dị, cũng không dám tùy tiện xuất thủ, huống chi hai người bọn họ cũng kiêng kị đối phương, trước khi thăm dò ra được manh mối gì thì càng không dễ dàng đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
- Giao thẻ tre ra thì giữ cho ngươi được toàn thây!
Thanh âm của Đỗ Thủ Cao vô cùng lạnh nhạt, trong lời nói mang theo một luồng hàn khí nhào ra làm cho cả tòa tháp miếu cũng bị bao phủ bởi một tầng băng sương.
- Phong Phi Vân, ta cũng không muốn giết ngươi, ngươi đừng ép ta phải động thủ lấy tính mạng của ngươi.
Tên yêu năm kia hơi dừng lại một chút, lại nói:
- Nếu như ngươi giao thẻ tre cho ta, ta nhất định bảo toàn cho ngươi một mạng.
Phong Phi Vân hiển nhiên không tin những lời nói ma quỷ này, lấy nửa con gà quay trong lòng ngực ra gặm, căn bản cũng không để ý tới hai tên hung ác này.
Nhưng mà gặm được lại cái lại dừng lại, không đúng nha! Tại sao tên yêu nam này lại biết tên của ta?
Phong Phi Vân tuy là tự nhận mình tài hoa hơn người, danh tiếng khắp thiên hạ nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là tự nhận thế thôi, dù sao hắn cũng chỉ mới tới Tử Tiêu cổ thành ngày hôm qua, người trong Tử Tiêu cổ thành có thể gọi tên của hắn cộng lại đoán chừng cũng không quá mười người.
Tên yêu nam này tại sao lại có thể một mực gọi ra tên của hắn?
Phong Phi Vân càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, vì vậy đem nửa con gà quay đang cầm trong tay buông xuống, đặt trên cái bàn bên cạnh cửa sổ, hai tay đặt trên song cửa sổ, trong hai mắt sinh ra hai luồng hỏa diễm, lần nữa nhìn chòng chọc về hướng tên yêu nam kia, muốn đem lớp sương mù dày đặc trên mặt tên yêu nam kia nhìn xuyên thủng, hoàn toàn thấy rõ được bộ dáng của hắn.
Mà đang lúc Phong Phi Vân nằm bò bên cạnh song cửa sổ, nín thở để quan sát chăm chú tên yêu nam kia thì một cánh cửa nằm ở phía sau căn phòng trống trải tối tăm này lại mở ra, nhưng không có bất kỳ tiếng mở cửa nào, sự yên lặng có chút khác thường.
Một tiếng thở dài già nua truyền đến làm cho người ta cảm thấy một loại âm trầm xa xăm, thật giống như tiếng than thở của thi ma được phát ra từ thi thể được chôn ở dưới lòng đất vậy.
Giống vậy, Phong Phi Vân vẫn không có nghe được tiếng thở dài đó, trong tòa tháp miếu này thật giống như có một luồng sức mạnh thần bí, phong bế bộ phận giác quan của hắn lại.
- Mẹ nó! Tên yêu nam này rốt cuộc là ai?
Phong Phi Vân quan sát cả buổi cũng không có kết quả gì, đưa tay mò mò muốn lấy con gà đặt trên cái bàn cạnh ở cửa sổ nhưng lại mò thấy một cái tay lạnh như băng, khô quắt, hình như không có một tia huyết nhục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT