Mà nàng nằm dưới đống thi thể đã năm ngày, sợ bị đám người đuổi giết quay trở lại.
Thẳng tới khi ngửi thấy mùi thịt nướng mới dẫn nàng đi ra.
Nàng đã thật sự quá đói, đã năm ngày không ăn hạt cơm nào.
Đối với tiểu nữ hài bảy tuổi mà nói, vì sinh tôn có thể nấp trong thi cốt không ăn không uống, đây là chuyện không dễ dàng gì.
Mà tiểu nữ hài bình thường không ăn no sẽ khóc náo ồn ào, nhưng mà nàng không có.
- Ta... Ta không muốn chết.
Tiểu nữ hài gian nan leo lên sườn núi tới sau lưng Phong Phi Vân, giọng nói vô cùng suy yếu và hấp hối.
Phong Phi Vân căn bản không quay người lại, vẫn đang nướng hồng tước, nói:
- Không muốn chết, muốn ăn cái gì đây?
- Ngươi... Cho... Ta ăn, ta không muốn chết.
Tiểu nữ hài nói rất gian nan, giống như nói liên tục cũng khoongcos hơi, sau khi nói xong một chữ giống như sắp đứt hơi.
Nhưng mà Phong Phi Vân không có nói hết.
- Vì sao không muốn chết?
- Ta... Ta... Ta muốn báo thù, ta... Tỷ nói còn sống là còn hy vọng.
Giọng tiểu nữ hài khô khốc, ngauy cả bờ môi cũng sắp nứt ra, cuống họng khô rát, yết hầu như có hỏa diễm đang thiêu đốt.
Phong Phi Vân vẫn thản nhiên nói:
- Có đôi khi còn sống còn không bằng chết.
- Tỷ ta nói... còn sống... Là còn hy vọng.
Tiểu nữ hài vẫn lặp lại lời lúc nãy.
Phong Phi Vân hít sâu một hơi, nói:
- Cách nơi này năm mươi mét có một con sông nhỏ, ngươi đi tới sông tẩy rửa những thứ không sạch sẽ đi, ta sẽ cho ngươi ăn.
Tiểu nữ hài này nấp trong thi cốt quá lâu, trên người đầy nước bùn và huyết nhục hư thối, làn da đã trắng bệch, có nơi bắt đầu thối rữa, phát ra mùi tanh tưởi, làm cho người ta buồn nôn.
Thời điểm này nàng cũng không còn sức lực, đừng nói là leo năm mươi mét, cho dù bò năm mét cũng có thể tắt thở.
Nhưng mà nàng không chỉ leo năm mươi mét, tới bên bờ sông còn tắm rửa sạch sẽ, sau đó leo lên sườn núi tới gần Phong Phi Vân, hai tay đã biến thành màu đỏ như máu, làn da vốn bị ngâm sắp hư thối, đã hoàn toàn bị tróc ra.
Nàng trực tiếp ngã xuống dưới chân Phong Phi Vân, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặc tay Phong Phi Vân, hấp hối, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, tràn ngập khát vọng với sinh mạng.
Phong Phi Vân cầm thịt chim hồng tước trên tay lên mũi ngửi, sau đó trực tiếp ném đi, nó rơi ra ngoài năm mươi mét, rơi vào trong nước sông lạnh như băng, sau đó nước sông cuốn nó đi.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào nàng, nói:
- Ngươi bây giờ còn cảm thấy có hi vọng không?
Tiểu nữ hài nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, toàn thân run rẩy đứng lên, hai bàn tay máu tươi chảy ra ngoài, nói:
- Ta... Ta... Tỷ nói, còn sống... Là còn... Hi vọng...
Phong Phi Vân gật đầu, nếu là người bình thường, kể cả khi Phong Phi Vân cũng đã từng tuyệt vọng với sinh mạng, nhưng mà trong lòng nàng có tín niệm, cho nên nàng không có tuyệt vọng.
Tu luyện Bất Tử Ma Công cần phải tìm một người tràn đầy khát vọng với sinh mạng, mặc dù là trong tuyệt cảnh cuối cùng, cũng phải kiên trì với tín niệm trong lòng, như vậy mới có thể sống sót.
Ánh mắt Phong Phi Vân trở nên nhu hòa, nói:
- Tình huống thân thể ngươi bây giờ ăn thịt sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi.
Phong Phi Vân xòe bàn tay ra, ngưng tụ ngũ hành thủy chi lực vào trong tay, sau đó chậm rãi đặt lên lưng tiểu cô nương này.
Ngũ hành chi lực, nguồn gốc chính là tiểu diễn chi thuật, cũng là căn bản thân thể, lực lượng vô cùng nhu hòa.
Làn da tiểu nữ hài được thủy chi lực thoải mái, khôi phục nhanh chóng, ngay cả hai tay máu chảy đầm đìa, bờ môi khô nứt cũng nhanh chóng khép lại.
Ngoại thương trên người nhanh chóng hoàn hảo không có tổn thương gì cả, nhưng vẫn vô cùng suy yếu.
- Ăn cái này đi!
Phong Phi Vân ôm nàng vào trong ngực, cắt một mảnh Cửu Huyền Kim Tham ra, đút cho nàng ăn.
Cửu Huyền Kim Tham dược lực cực kỳ nhu hoa,f hơn nữa mang theo tinh lực cường đại, cũng có thể ôn dưỡng máu huyết và xương cốt thân thể.
Tiểu nữ hài ăn Cửu Huyền Kim Tham vào, thân thể tỏa ra hào quang màu vàng, mùi thuốc nồng đậm kích phát, tràn ngập toàn thân của nàng.
Sau khi tiểu nữ hài hấp thu dược lực Cửu Huyền Kim Tham, thân thể đã trở nên linh động trước giờ chưa từng có, làn da trở nên tinh tế tỉ mỉ, giống như hài nhi vừa sinh ra, lưu động hào quang nhàn nhạt.
Gương mặt hơi nhỏ gầy, đôi mắt to tròn đen bóng, giống như hai ngôi sao trong đêm tối.
- Phụ thân ta chết, mẫu thân cũng chết, bọn họ đều chết trên đường tiến tới Lâu Long Thành, chúng ta vốn đầu nhập vào tỷ, tỷ ta rất lợi hại, nàng cũng giống như ngươi, được thần linh nhìn trúng, chỉ cần tìm được nàng, sẽ không sợ người xấu.
Tiểu nữ hài ngồi trên tảng đá nhỏ, nháy mắt mấy cái.
Phong Phi Vân đã giúp nàng an táng phụ mẫu, lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Thạch Lan, tỷ ta bảo ta là tiểu Lan nhi.
Giọng tiểu nữ hài nhỏ nhẹ.
- Tỷ của ngươi đang ở Lâu Long Thành?
Phong Phi Vân nói.
Thạch Lan không ngừng nói tỷ nàng ở bên miệng, hiển nhiên xem nàng trở thành tín ngưỡng, đây là trụ cột tinh thần.
- Ân!
Thạch Lan nhẹ gật đầu.
- Ta dẫn ngươi đi tìm nàng.
phong Phi Vân ôm Thạch Lan vào lòng, trjwc tiếp bay lên trời, thân thể hóa thành hào quang bay lên không mấy trăm thước.
Thạch Lan mới bảy tuổi, mới chỉ là một tiểu bất điểm, nhưng mà trong mắt không có kinh hãi gì, ngược lại bàn tay nhỏ bé cầm thật chắc vajtaos phong Phi Vân, nàng không có sợ hãi, mà thầm nghĩ phải nắm giữ tính mạng trong tay của mình, cho dù Phong Phi Vân đột nhiên buông tay ra, nàng cũng không té xuống.
Sau khi dẫn Thạch Lan đi tìm tỷ tỷ, lúc này biết tỷ tỷ của nàng đã chết.
Nàng bị treo không mảnh vải che thân trên cửa thành Lâu Long Thành, cũng đã chết năm ngày, thi thể đầy ruồi và muỗi.
Phong Phi Vân đứng dưới thi thể, mà Thạch Lan đang đứng bên cạnh Phong Phi Vân, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Phong Phi Vân.
Nội tâm Phong Phi Vân ngũ vị tạp trần, nhìn chằm chằm vào tiểu Thạch Lan, chỉ thấy tiểu cô nương này ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nữ thi trần trụi phía trên, hàm răng cắn chặt môi dưới, đôi mắt to tròn của nàng không nháy cái nào, đồng tử mang theo nước mắt lăn tăn.
Phong Phi Vân thở dài, nói:
- Ngươi bây giờ còn cảm thấy hi vọng nữa không?
- Ta... Ta...
Tiểu Thạch Lan cắn chặt bờ môi, cố gắng mở to mắt, nước mắt chảy dài, nàng vẫn nói như trước:
- Ta... Tỷ nói, còn sống... Là còn hy vọng, sẽ có hy vọng...
Phong Phi Vân thận trọng nói:
- Muốn báo thù không?
- Muốn!
Đôi mắt tiểu Thạch Lan đầy trông mong nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói:
- Ngươi giúp ta, đúng không?
- Ta sẽ không giúp ngươi, chỉ có chính ngươi mới có thể giúp ngươi, nhưng mà ta có thể dạy ngươi bổn sự báo thù, nhưng học bổn sjw này lại vô cùng hung hiểm, rất có thể phải chết.
Phong Phi Vân vẫn thận trọng nói với nàng.
- Ta học!
Tiểu Thạch Lan nói.
- Theo ta rời đi!
Phong Phi Vân mang theo tiểu Thạch Lan rời khỏi Lâu Long Thành.
Muốn tu luyện Bất Tử Ma Công nhất định phải tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng Thân, cũng chính là thay đổi huyết dịch, tăng thể chất của mình lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT