Dưới chân Phong Phi Vân không biết bị ai vấp, hắn mất trọng tâm trực tiếp ngã xuống đất.
Đông Phương Kính Nguyệt vẫn phong đạm vân khinh đứng ở đó, cũng không nhìn Phong Phi Vân ngã bên cạnh mình, đôi mắt hạnh dễ thường nhìn chằm chằm vào thái miếu, cũng không có ý nâng Phong Phi Vân dậy.
Tất cả mọi người cười vui vẻ, trong lòng rất nhiều người thầm nghĩ, yêu ma chi tử cũng quá yếu, đi đường cũng ngã, hơn nữa còn trong loại điển lễ lớn như tế tự thái miếu, đây quả thật là làm mất mặt thần vương.
- Âm linh tổ tiên hoàng tộc tại thượng, xin nhận tiểu tử Phong Phi Vân cúi đầu.
Phong Phi Vân vẽ mặt nghiêm túc cung kính bước lên trên, đám vương công tuấn tài, thiên kim tiểu thư quý tộc nhìn qua cảnh này, trong lòng cười cười.
- Tập tập quê nhà, trước phần mộ tiền bối phải dập đầu, âm linh tiền bối, cẩn tôn chỉ đời ta, kính chi!
- Âm linh tổ tiên hoàng tộc tại thượng, xin nhận tiểu tử Phong Phi Vân hai bái!
Phong Phi Vân nói xong trực tiếp bái.
Đột nhiên lúc này bên tai hắn có tiếng cười nhỏ của Đông Phương Kính Nguyệt.
- Nơi này là thái miếu, cung phụng kim thân tổ tiên hoàng tộc, cũng không phải hoàng lăng tổ tiên hoàng tộc, cái gì mà âm linh, ngu ngốc.
Phong Phi Vân nghe như thế thì mặt già đỏ lên, trên trán nổi hắc tuyến, nói:
- Đông Phương bà nương chết tiệt, mối thù hôm nay ngày khác sẽ trả gấp bội.
Phong Phi Vân dám khẳng định vừa rồi tuyệt đối là Đông Phương Kính Nguyệt gạt chân hắn, nếu không bị nàng làm té ngã, Phong Phi Vân mới chẳng muốn bái cái gì tổ tiên hoàng tộc, bái đại gia hắn.
Tổ tiên hoàng tộc tại thượng, xin nhận tiểu tử Phong Phi Vân bái thứ ba.
Phong Phi Vân hoàng thành ba bái, sau đó mặt không chút xấu hổ, vẻ mặt khí khái hào hùng, tay áo bồng bềnh, ở trước mặt bao người đi về phía thái miếu.
Trong thái miếu, tám lão giả tóc bạc râu trắng đều thỏa mãn gật đầu.
Đã sắp trở thành người thừa kế thần vương, tự nhiên phải tôn trọng tổ tiên hoàng tộc, biểu hiện của Phong Phi Vân cũng khiến đám lão tổ hoàng tộc thỏa mãn, ít nhất là nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều.
Bắc Minh Mặc Thủ thấp giọng thở dài, nói:
- Thần vương quả nhiên dạy bảo có phương pháp, đúng là có một tay a.
- Nào có chứ, là Phi Vân tôn trọng tiền bối, hiểu lễ giáo mà thôi.
Thần vương cười nói.
- Chờ sau khi ra khỏi thánh địa hoàng tộc rồi nói.
Trong mắt Bắc Minh Mặc Thủ hiện ra vẻ lo lắng, hắn đã sớm làm ra nhiều bố trí, Phong Phi vân nhất định không cách nào thông qua khảo hạch, sẽ chết trong thánh địa hoàng tộc.
Trong tính toán của Bắc Minh Mặc Thủ, Phong Phi Vân không thể trở thành người thừa kế thần vương, người thừa kế thần vương chính thức phải là ba vị hoàng tử bên kia.
Thất hoàng tử, thập bát hoàng tử, thất thập nhị hoàng tử, bọn họ đang chờ bên dưới cầu thang ngoài thái miếu, thẳng tới khi Phong Phi Vân đi tới, bốn người mới cùng nhau leo lên ngàn bậc thang, đi tới bên dưới thanh cổ cổ đỉnh cực lớn hoàn thành lễ nghi, sau đó cắt máu cổ tay nhỏ vào cổ đỉnh.
Huyết khí sôi trào trong cổ đỉnh, hóa thành mây máu.
- Nhận thưởng hoàn tất, thánh địa mở ra.
Thái giám hô cao.
Lúc này trong tầng mây trên không thái miếu chấn động, bầu trời hóa thành tấm gương thật lớn, có thể chiếu rọi thế giới khác, bốn đạo hào quang chiếu sáng các nơi, Phong Phi Vân và ba vị hoàng tử cũng biến mất dưới cự đỉnh.
Bá bá bá bá.
Phong Phi Vân từ đầu tới cuối không nhìn thấy Tấn đế, xem ra đệ nhất nhân Thần Tấn vương triều này hiện tại đã đi vào thông đạo tới thánh địa hoàng tộc.
Đây là thông đạo tịch mịch, bốn phía là hư không, cũng không biết thông đạo đi tới đâu.
Ba hoàng tử đứng tách ra, đều là vương giả trẻ tuổi, khí tức trên người vô cùng cường đại.
Sau khi rời khỏi thái miếu, bọn họ cũng khôi phục linh khí trong người, phóng thần thức và giác quan ra, không chỉ căm thù Phong Phi Vân, bọn họ cũng căm thù lẫn nhau.
Đây là một cuộc cạnh tranh tàn khốc, không thua gì tranh giành thái tử, ai có thể trở thành người thừa kế thần vương, như vậy kẻ đó không bị loại bỏ, ít nhất là có thể làm người thứ hai trong Thần Tấn vương triều.
- Thì ra thánh địa hoàng tộc cũng không nằm ở Thần Tấn vương triều, mà là nằm trong bí cảnh.
Phong Phi Vân đi lại trong thông đạo, cũng cảm nhận được khí thế bí cảnh.
Cho dù là bí cảnh cấp thấp hay là bí cảnh cao cấp đều không thể sinh ra linh khí của mình, cho nên tu sĩ đi vào trong bí cảnh đều phỉa cẩn thận quý trọng linh khí bản thân, không thể tùy ý tiêu hao.
Nhưng mà Phong Phi Vân không sợ, hắn mang theo linh thạch đủ nhiều, căn bản không sợ linh khí khô kiệt.
Trong Vạn Tượng Tháp dị thú hồn cảnh thuộc về bí cảnh cấp thấp đã to lớn mênh mông0, dài rộng hơn vạn dặm.
Bí cảnh trung cấp ổn định hơn bí cảnh cấp thấp nhiều lắm, so với bí cảnh cấp thấp còn lớn hơn vạn lần tới trăm vạn lầy (Đây chỉ là không gian lớn nhỏ, đổi thành chiều rộng, cao, dài của không gian đều là hình lập phương mà thôi, kỳ thật chỉ ấp mấy chục lần tới trăm lần).
Bí cảnh trung cấp vẫn không có mặt đất và bầu trời ổn định, nhưng cũng hình thành đại lục lơ lửng.
Đương nhiên nếu như không có khai phát, những đại lục này không thể thai nghén ra sinh vật của mình, chết héo ở đó, ngay cả nước cũng không có một giọt.
Nhưng mà thánh địa hoàng tộc được hoàng tộc khai phá nhiều năm, nội tình Thần Tấn vương triều hơn sáu ngàn năm, có hơn phân nửa đang tụ tập trong thánh địa hoàng tộc này.
Đây là bí cảnh trung cấp, tổng cộng có mười hai đại lục lớn nhỏ khác nhau, có đôi khí cách xa nhau mấy vạn dặm, dao động không nhìn thấy.
Đại lục lớn nhất dài tám vạn dặm, rộng bốn vạn tám ngàn dặm.
Đại lục nhỏ nhất dài tới sáu ngàn hai trăm dặm, rộng năm ngàn bốn trăm dặm.
Hoàng tộc kinh doanh bí cảnh trung cấp này sáu ngàn năm, cũng chỉ khai phá được bốn khối đại lục, một khối đại lục đang ở trạng thái khai phá, còn có bảy đại lục là khu vực không người, tự nhiên hoàn cảnh ác liệt, trong vòng một ngyaf có thể giết chết tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.
Phong Phi Vân tiến vào thánh địa hoàng tộc, cũng cảm giác được khí tức khổng lồ bao trùm qua, làm cho người ta áp lực vô hạn.
Trong thánh địa hoàng tộc đều có cường giả siêu cấp, tu vị không yếu hơn thần vương.
- Đây là thánh địa hoàng tộc, nghe đồn phàm là đệ tử hoàng tộc không thể trở thành Tấn đế và thần vương, cũng không thể can thiệp chuyện triều đình, phần lớn sẽ trục xuất tới nơi dây, khai phá thánh địa.
Thất hoàng tử tuổi lớn nhất, nhưng mà hắn chưa từng đi qua thánh địa hoàng tộc, chỉ ngầm nghe trộm được một ít chuyện về thánh địa hoàng tộc,
Bốn con chim ưng màu trắng khổng lồ bay tới, mỗi con có cánh dài hơn mười thước, phân biệt chở bốn người, bay vào trong một khối đại lục của thánh địa hoàng tộc.
Bành!
Chim ưng bay tới trên không một khối đại lục, xuyên qua vách tường vô hình.
Vốn là thế giới trống rỗng, lập tức trở nên náo nhiệt.
Nơi này là một khối đại lục, núi hiểm trở, mờ ảo, thâm sơn cùng cốc rất nhiều, còn có tiếng thần chung vang lên, dường như ẩn chứa tiên linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT