Cảnh ban đêm hơi lạnh, có trận trận gió rét thổi tới!

Dạ Tiêu Tương cũng đã bị sợ khiến sắc mặt hơi trắng bệch, thân thể mềm mại có chút nhích lại gần Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nói:

- Nhưng mà cái gì?

- Ngày buổi tối hôm sau, Dương lão lục ở trong nhà thống khổ kêu rên, giống như phát điên từ trong sân chạy ra, trong miệng còn hô to, quỷ thôn đòi mạng, quỷ thôn đòi mạng... Tiếng kêu kia quả thật khiến người sợ hãi hơn cả quỷ, tất cả mọi người trong trấn đều bị dọa sợ, suốt cả đêm cũng không thể chìm vào giấc ngủ.

- Thẳng đến hừng đông, mới có người phát hiện Dương lão lục đã bị chết trong sân nhà mình, lưỡi cũng bị cắt ra, nuốt vào trong bụng.

Bà lão nói đến đây thanh âm cũng có chút phát run rồi.

Phong Phi Vân nói:

- Vậy kế tiếp thì sao? Quỷ thôn thật sự xuất hiện sao?

Bà lão nhẹ gật đầu, nói:

- Về sau mấy đêm liền, lại có người thấy được bên bờ sông có một tòa quỷ thôn đèn đuốc sáng trưng, vẫn là ở vị trí cỏ lau kia, sau khi trở về đều gặp không may, bị chết vô cùng thê thảm. Từ đó về sau, liền không còn ai dám ra ngoài vào buổi tối nữa.

- Chẳng lẽ thật là quỷ thôn... đòi mạng sao.

Dạ Tiêu Tương tự nhận là lá gan không nhỏ, nhưng nghe thế vẫn sợ đến nổi da gà, quả thật quá quỷ dị rồi.

Phong Phi Vân lại nổi lên không ít hứng thú, một tòa thôn xóm biến mất bên bờ Tấn Hà, cứ cách một đoạn thời gian sẽ lại xuất hiện, hơn nữa trong thôn còn có thứ quỷ dị nào đó, phàm là người dính vào một chút đều sẽ phát sinh bất tường.

Loại vật này tựa như Diêm Vương Hủ Huyết, phàm là người từng tiếp xúc với Diêm Vương Hủ Huyết, mặc dù là cự kình cường đại cũng sẽ không hiểu thấu chết đi.

Thôn xóm biến mất từ Viễn Cổ, khí tượng chân nhân lưu lại... Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy tòa tiểu trấn này thật không đơn giản, nói không chừng cất dấu đại bí kinh thiên nào đó.

Đêm khuya, lão phụ đã ngủ say.

Phong Phi Vân một mình một người từ trong phòng đi ra, chân không chạm đất, không phát ra một tia thanh âm, định suốt đêm đi dò xét quỷ thôn bên bờ sông kia, nói không chừng có thể có phát hiện kinh người.

- Lừa đảo.

Dạ Tiêu Tương đã đứng ở ngoài cửa viện, tựa hồ đã sớm đoán được Phong Phi Vân sẽ đi quỷ thôn.

Phong Phi Vân cũng cũng không kinh ngạc chút nào, dù sao chỉ với chút tu vị mèo ba chân kia của Dạ Tiêu Tương, bất luận cử động gì đều sẽ không gạt được thần thức của Phong Phi Vân.

- Ngươi cũng muốn đi quỷ thôn?

Phong Phi Vân thấp giọng nói.

- Ngươi cũng muốn đi, ta vì sao không thể đi?

Dạ Tiêu Tương nói.

- Chỉ cần ngươi đến lúc đó không nên bị sợ tới mức đái ra quần, thì ta... Có biến!

Hai mắt Phong Phi Vân nhìn chằm chằm lên trời, chỉ thấy trên bầu trời có ba đạo bạch sắc vầng sáng hạ xuống, đúng phương hướng bờ sông, đó là ba tên hòa thượng, đều ăn mặc tăng y màu trắng, khí tức trên thân cường đại, mỗi người đều có tu vị cảnh giới Thiên Mệnh.

- Xem ra những hòa thượng kia của Bỉ Khâu Am cũng chú ý tới tòa quỷ thôn này.

Phong Phi Vân lầu bầu nói.

Tối nay không trăng, đưa tay không thấy được năm ngón.

Rất xa có thể nghe được tiếng nước Tấn Hà, có thể thấy được bên kia bờ sông có một tòa thôn xóm nho nhỏ, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại yên tĩnh đến dị thường, quả thực cực kỳ quỷ dị.

Ba tăng nhân Bỉ Khâu Am đều đứng bên ngoài thôn xóm, cũng không tiến vào trong đó, trong tay của bọn hắn cầm các loại pháp khí, có Phật Kính, có Mộc Châu, còn có Kim Cương Xử... Bọn hắn khi thì đào móc bùn đất trên mặt đất, khi thì dùng Phật Kính chiếu vào trong quỷ thôn.

Phong Phi Vân đứng ở chỗ xa hơn, sau khi từ xa thấy được quỷ thôn thì tâm thần đã có chút không tập trung.

Phong Phi Vân áp sát lỗ tai trên mặt đất, hướng về lòng đất lắng nghe, một cổ tiếng kêu thảm thiết loáng thoáng từ trong lòng đất truyền đến, tiếp theo lại biến thành tiếng cười âm hiểm, đều là đứt quãng, thập phần yếu ớt, thật giống như dưới mặt đất này chính là âm phủ quỷ phủ vậy

Nhưng khi Phong Phi Vân dùng thần dò xét xuống lòng đất lại phát hiện dưới mặt đất mấy trăm trượng cái gì cũng không có, nhưng chỉ cần dán tai vào đất nghe là có thể nghe được những thanh âm quỷ dị từ lòng đất truyền lên kia.

Dạ Tiêu Tương cũng học theo cách Phong Phi Vân, áp sát tai xuống mặt đất, cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng cười âm hiểm kia, còn có những thanh âm khiến người sởn hết cả gai ốc khác nữa.

- Sư tôn nói, vào sáu trăm năm trước tòa quỷ thôn này cũng xuất hiện một lần, Bỉ Khâu Am chúng ta có tiền bối tiên hiền sau khi đi vào liền không đi ra nữa.

- Không chỉ có sáu trăm năm trước, nghe nói hơn một nghìn năm trước, quỷ thôn này cũng xuất hiện một lần, có một vị chân nhân tiền bối vừa vặn đi ngang qua nơi đây, lợi dụng vô thượng thần thông, tiến vào qua quỷ thôn một lần, sau đó vị chân nhân tiền bối kia liền không còn xuất hiện qua ở Tu Tiên Giới nữa.

- Nếu chúng ta có thể tìm được con đường mà vị chân nhân tiền bối kia tiến vào quỷ thôn thì có lẽ chúng ta cũng có thể tiến vào trong.

Trong đó, một vị tăng nhân ngáy to một tiếng, nói:

- Ta đã tìm được một tia dấu vết mà vị chân nhân tiền bối kia lưu lại, vị tiền bối kia nhất định là từ góc đông bắc quỷ thôn đi vào.

- Đi, chúng ta đi vào tìm tòi!

Ba vị tăng nhân tu vị cường đại theo góc đông bắc quỷ thôn đi vào, thân ảnh biến mất trong một mảnh rừng cây cổ xưa bên trong thôn xóm, còn có tiếng bước chân sàn sạt vang lên.

Dạ Tiêu Tương ánh mắt thập phần sáng ngời, thấp giọng nói:

- Chúng ta cũng theo sau?

- Chờ một chút!

Phong Phi Vân lắc đầu.

Không bao lâu, bên trong thôn truyền đến ba tiếng kêu thảm thiết, có ba đạo huyết quang từ trong rừng cây cổ xưa bay lên, tựa như ba đạo cột máu bay thẳng Thiên Mạc, khiến bầu trời đêm cũng trở nên lành lạnh.

- Đi, rời khỏi chỗ này!

Phong Phi Vân vội vàng lôi kéo Dạ Tiêu Tương, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, liền bế nàng lên, bay thẳng trời cao mà đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, ở nhà lão phụ ăn xong điểm tâm, Phong Phi Vân liền định vào ban ngày, lại đi đến vị trí quỷ thôn kia tìm tòi, cho dù quỷ thôn vào ban ngày thực biến mất thì lòng đất cũng không có khả năng hoàn toàn không có chút gì dị thường được.

Nhưng ngay khi Phong Phi Vân vừa bước một chân ra khỏi cửa, liền nhanh chóng lui trở về, thu liễm khí tức trên thân, nhẹ cài cửa lại.

Vừa rồi, kinh hồng thoáng nhìn, hắn rõ ràng ở trên cổ đạo thấy được hai người quen, đúng là Đông Phương Kính Thủy và Đông Phương Kính Nguyệt, hai người bọn họ sao lại đi tới tiểu trấn xa xôi này?

Phong Phi Vân cũng không muốn để cho bọn hắn biết rõ mình cũng ở tiểu trấn này, đặc biệt là Đông Phương Kính Nguyệt, nữ nhân này ở trong lòng Phong Phi Vân có cảm xúc hết sức phức tạp, mỗi lần gặp nàng, đều giống như thấy được Thủy Nguyệt Đình...

- Kỳ quái! Phong Phi Vân chẳng lẽ mang theo Dạ Tiêu Tương chui vào hang chuột rồi sao, toàn bộ cao thủ một đời tuổi trẻ Thần Đô ra hết cũng không tìm thấy bọn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play