- Bắc Minh Phá Thiên vừa rồi đã ra khỏi thành, phụng mệnh đi đánh chết hắn!

Đông Phương Kính Thủy lại nói.

- Thực nhàm chán!

Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên đứng dậy, ôm Hồng Ngọc tỳ bà, liền lướt qua bên người Đông Phương Kính Thủy, thân ảnh tuyệt mỹ đến cực hạn.

Đông Phương Kính Thủy lộ ra mỉm cười, nói:

- Ngươi sẽ không cũng muốn ra khỏi thành đấy chứ?

Đông Phương Kính Nguyệt có chút dừng bước, nhưng cũng không quay người, nói:

- Nếu ngươi muốn ra khỏi thành, ngược lại có thể cùng ta đồng hành.

- Ta đối với Yêu Ma Chi Tử lại không có hứng thú gì, ta ra khỏi thành làm gì chứ?

Đông Phương Kính Thủy như muốn cười ra tiếng rồi.

- Cùng ta đi cười nhạo tên Yêu Ma Chi Tử huênh hoang kia, ta mấy năm trước đã nhìn hắn không thuận mắt rồi.

Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên nói.

- Ta cùng hắn không oán không cừu, vì sao phải cười nhạo hắn?

Đông Phương Kính Thủy tức cười.

- Hắn nói hắn có thể trong vòng năm năm đánh bại ngươi, hiện giờ đã qua bốn năm linh năm tháng, nhưng tu vi của hắn vẫn kém ngươi một mảng lớn, ngươi nói loại người khoác lác lung tung này, có phải nên cười nhạo không?

Đông Phương Kính Nguyệt nói.

- Ngươi nhớ thời gian thật rõ, chiếu theo ngươi nói, ta có lẽ thật sự nên theo người đi cười nhạo hắn rồi!

Đông Phương Kính Thủy rốt cục không nhịn được nữa bật cười, cũng không biết là đang cười nhạo Phong Phi Vân, hay là đang cười nhạo người nào nữa.

Bỉ Khâu Sơn, cũng không tính cao lớn, cũng cũng không tính tú lệ, nhưng vì có tòa Phật môn thánh địa như Bỉ Khâu Am nên nơi này lập tức trở thành danh sơn đại nhạc, tiên sơn phúc địa.

Phía sau núi Bỉ Khâu Sơn, địa vực rộng lớn, dãy núi phập phồng, người ở thưa thớt, coi như là đệ tử cửa Phật của Bỉ Khâu Am cũng rất ít khi đến nơi này.

Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trong một động phủ mở trên vách núi, trên thân thể lao ra 360 tòa quang mang màu vàng, 360 đạo mệnh huyệt đều mở ra toàn bộ, tựa như 360 tòa thần kiều kết nối thân thể và tự nhiên, cũng hấp thu lấy linh khí đến tự đại địa và trong không khí.

Hai tay cũng đặt lên hai khối chân diệu linh thạch, thu nạp linh khí bên trong linh thạch vào trong thân thể, sau đó chảy đến đan điền, chuyển hóa thành Tử Phủ linh khí.

- Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, mới có thể ứng đối nguy cơ sắp sửa phát sinh sau này, nếu không thể đột phá thành công, vậy sẽ lâm vào cục diện thập phần bị động,

Phong Phi Vân tĩnh tọa ở chỗ kia, trong đầu hiện lên một ý niệm

Mặc dù nói trong "Tử Phủ Trung Cung" của hắn đã tu luyện ra hơn 2900 đạo Tử Phủ linh khí, cách Thiên Mệnh đệ nhị trọng chỉ có một bước ngắn, nhưng một bước này nói không chừng tựa như chỉ xích thiên nhai vậy, vĩnh viễn cũng không thể vượt qua.

Tử Phủ Trung Cung thật sự khó lường, rộng lớn vô biên, tựa như hằng hà vũ trụ, mà tu sĩ chính là phải ở trong một mảnh hoàn vũ tu luyện ra một khối "Thiên Địa" của mình, tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng chỉ là một khối tiểu Thiên Địa, muốn đột phá Thiên Mệnh đệ nhị trọng, không chỉ phải tu luyện ra 3000 đạo Tử Phủ linh khí, càng cần mở rộng "Thiên Địa" của mình.

Muốn tu luyện Tử Phủ linh khí dễ dàng, nhưng muốn mở rộng "Thiên Địa" trong Tử Phủ Trung Cung lại cực kỳ khó.

Rất nhiều tu sĩ, muốn chỉ vì cái trước mắt, cưỡng ép đột phá, nhưng phần lớn đều mở rộng thất bại, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.

Đương nhiên, Phong Phi Vân thần cơ vô cùng chắc chắn, tẩu hỏa nhập ma sự tình, cơ hồ sẽ không phát sinh tại trên người của hắn.

- Lực lượng trên người tên này thật cường đại, trong thân thể thậm chí có thanh âm Phượng minh và Long ngâm truyền ra, khó trách được xưng là Yêu Ma Chi Tử.

Dạ Tiêu Tương ngồi ở cửa động phủ, hai tay ôm đầu gối, mềm mại dựa lưng vào trên vách động lạnh như băng, một đôi tinh mâu im im lặng lặng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân lơ lửng trong động phủ, kỳ thật Yêu Ma Chi Tử trong truyền thuyết cũng không phải quái vật đáng sợ tướng mạo dữ tợn, ngược lại có chút thanh tú, bộ dáng cũng tuấn dật thập phần mê người, chỉ là trên người lại ẩn ẩn tản mát ra một cổ ma khí, tựa hồ tùy thời đều sẽ hóa thành một ma đầu giết người như ngóe vậy.

Dạ Tiêu Tương con mắt xoay chuyển một vòng, nhìn chằm chằm vào đoạn ống tiêu màu tím lộ ra trong ngực Phong Phi Vân, đây chính là "Tiêu" mình yêu quý nhất, lại bị hắn tịch thu, hắn cũng quá ngang ngược rồi!

Trên lỗ hổng động phủ bố trí có trận pháp, tựa như một cánh cửa không thể nhìn thấy, nàng căn bản đi không được, chỉ có thể đợi ở chỗ này nhìn chằm chằm vào nam tử đã ngồi xuống hai ngày kia.

- Lão thiên gia! Thỉnh phù hộ Tiêu Tương, sớm ngày thoát khỏi ma chưởng...

Oanh!

Chợt, linh khí trong động phủ trở nên loạn cả lên, trong đất bùn, có vô số đạo linh khí nồng đậm ngưng tụ thành trường lưu mắt thường có thể thấy được, tụ tập về phía Phong Phi Vân, có một loại cảm giác giang hà hội tụ thành đại hải.

Huyết khí trên người Phong Phi Vân càng thêm cường thịnh, "Yêu Ma chi huyết" trong máu, "sống lưng Diêm Vương" trên lưng phân biệt tản mát ra một cổ "Ma tính", và một cổ "Tà lực", hai loại lực lượng này đều đang rục rịch, thật giống như biến thân thể Phong Phi Vân thành một cái hỗn loạn chi lô vậy.

Mỗi khi đột phá một cảnh giới, đều nương theo Yêu Ma chi huyết lần nữa thức tỉnh, tà lực của sống lưng Diêm Vương đã thái ngén trong thân thể Phong Phi Vân càng thêm cường thịnh, hai loại lực lượng này đều vô cùng cường đại, nhưng cũng không phải tu vị Phong Phi Vân hiện giờ có thể khống chế được.

Một khi để chúng nó chính thức sống lại, thần thức hiện giờ của Phong Phi Vân cũng sẽ bị chúng phá hủy, cho nên nhất định phải áp chế.

- Nguy rồi! Đã sắp đột phá cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, nhưng một khi đột phá, tất nhiên sẽ kích phát ra Yêu Ma chi huyết và tà lực sống lưng Diêm Vương, đến lúc đó căn bản không thể áp chế nổi, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn cảnh giới sắp đột phá, nhưng lại không cách nào đột phá sao?

Phong Phi Vân khổ tư đối sách, mà đúng lúc này, Thanh Đồng Cổ Thuyền phiêu đãng trong thân thể, ở trên đan điền chi hải của hắn rõ ràng cũng bị Tử Phủ linh khí khổng lồ trùng kích, mười tám tấm thiết bố thần phàm mục nát trên Thanh Đồng Cổ Thuyền vậy mà có chút bỗng nhúc nhích.

"Ngân ngân! " Cán thuyền chuyển động, phát ra thanh âm cổ xưa mà hùng hậu.

Thanh âm khủng bố dị thường, thật giống như Viễn Cổ Thần Linh đang sống lại vậy.

Đây là Thanh Đồng Cổ Thuyền đã có phản ứng, tuy rằng thập phần nhỏ, nhưng lọt vào tai Phong Phi Vân lại không khác gì lôi đình chấn động.

Phong Phi Vân cuồng hỉ!

- Xem ra là vì linh khí trong thân thể ta đã đạt đến được trình độ nhất định, rốt cục có thể dẫn động Thanh Đồng Cổ Thuyền rồi.

Nữ Ma đã luyện hóa được một nửa Thanh Đồng Cổ Thuyền, nhưng vì Phong Phi Vân trước kia tu vị quá thấp, không cách nào khiến Thanh Đồng Cổ Thuyền hiện ra uy năng chính thức, mà bây giờ Thanh Đồng Cổ Thuyền đột nhiên thức tỉnh, cái này có nghĩa là mình đã có thể vận dụng một tia lực lượng của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play