Long Hổ đụng tới, còn chưa tiếp xúc đã trực tiếp chấn cho bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào kia phải thổ huyết, thân thể như lá rụng bay về phía sau
Bành bành Ngã đầy đất.
Trong Bỉ Khâu Sơn bay ra một vị Thanh y tăng nhân, chính là Phật tu kiệt xuất của La Hán Viện Bỉ Khâu Am, hết sức trẻ tuổi, thanh tú trang nghiêm, duỗi ra hai ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nhô lên cao điểm một cái, một mảnh vằn nước màu xanh liền hiện ra trong không khí, ngăn trở Long Hổ chi lực khổng lồ khiến người phải sợ hãi kia lại, biến thành gió mát trong núi.
- A Di Đà Phật, Bỉ Khâu Am chính là nơi thanh tịnh Phật môn, thí chủ cũng đừng vọng động sát niệm.
Thanh y tăng nhân chắp tay trước ngực, đứng ở giữa Bộ Tuấn và Đường Hoàn Chân, trên người mang theo một cổ thánh mang màu xanh xuất trần, tựa như một gốc Thanh Liên ngồi trên minh kính thai vậy.
Tất cả đều xảy ra trong tốc độ ánh sáng, đến khi chúng tài tuấn kịp phản ứng lại thì Đường Hoàn Chân và bốn vị thiếu niên cẩm y hoa bào kia đều đã nằm trên mặt đất.
- Đây tuyệt đối là cường giả cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng, ông trời... ơ... i! Lần này Đường Hoàn Chân xem như đụng phải tấm sắt rồi.
- May mắn có Nhất Phàm thiền sư ra tay, bằng không Đường Hoàn Chân nói không chừng đã bị người thịt rồi, thiếu niên kia rốt cuộc có địa vị gì?
. . .
Tất cả tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều không thể bình tĩnh được nữa, tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng không phải rau cải trắng, có thể sống được năm trăm năm, đi đến chỗ nào cũng là đại nhân vật. Đặc biệt là một đời tuổi trẻ có thể đạt tới tu vị Thiên Mệnh đệ nhất trọng đã ít càng thêm ít.
Hôm nay liền giết ra một vị, quả thực coi trời bằng vung, mặc dù là người của Bạo Thiên Hầu phủ cũng giết không tha.
Đường Hoàn Chân cùng với bốn thiếu niên đi theo hắn đều thay đổi sắc mặt, lần này sợ là đụng phải tấm sắt rồi, chỉ một hộ vệ người ta thôi đã cường đại như vậy, trừ phi là mời đến tiểu hầu gia Bạo Thiên Hầu phủ, bằng không tuyệt đối không có khả năng địch nổi hắn.
Nha hoàn Lam nhi đứng đằng sau Ngọc Thiền giờ phút này cũng cả kinh đến cái cắm cũng sắp rơi trên mặt đất, vốn nàng còn không coi trọng Phong Phi Vân mấy, nhưng giờ phút này một tên hộ vệ của người ta thôi đã cường đại như thế, vậy thì Thiếu chủ chẳng phải sẽ càng thêm lợi hại sao?
Hai người Lệ Phụng Tâm và Chu Danh cũng nuốt nước bọt, mẹ nó, cái này cũng quá lừa đảo rồi, sớm biết bọn hắn cường thế như thế, mình còn nhảy ra ngoài xuất đầu làm gì chứ. Bộ Tuấn dẫn theo trường thương màu vàng, trong đôi mắt chớp động lên Lôi Đình, trầm giọng nói:
- Hòa thượng, ngươi tốt nhất cút qua một bên, mấy tên vương bát đản này chọc phải Thiếu chủ của chúng ta, hôm nay ai cũng bảo vệ được bọn họ.
Nhất Phàm thiền sư như Thanh Tùng đứng nơi đó, yên tĩnh tựa như một chiếc đồng đăng ban đêm, phiêu miểu mà đen tối, cũng không có ý tránh ra.
Bộ Tuấn hừ lạnh một tiếng, trên người tử khí Hạo Nhiên, thân thể biến mất tại chỗ, sau một khắc đã đến giữa không trung, trường thương trong tay phát ra một tiếng gào rú, mang theo ngàn vạn sát khí đâm xuống.
Oanh!
Nhất Phàm thiền sư lại điểm ra một ngón tay, đầu ngón tay nâng một mảnh màn nước màu xanh, ngăn trở lấy một thương lôi đình này của Bộ Tuấn.
Bộ Tuấn thu thương lại công, tốc độ tăng thêm, tựa như có hơn mười đầu trường Long màu tím phá không mà đến, nhưng lại đều bị Nhất Phàm thiền sư hời hợt ngăn trở.
Bộ Tuấn cũng đã thở hồng hộc, chiến ý trên người suy giảm, trái lại Nhất Phàm thiền sư vẫn Thanh y bồng bềnh, phong khinh vân đạm như mây xanh trên bầu trời.
Chứng kiến Nhất Phàm thiền sư chặn được Bộ Tuấn đằng đằng sát khí, Đường Hoàn Chân và bốn thiếu niên cẩm y hoa bào kia rốt cục thở dài một hơi, Nhất Phàm thiền sư thế chính là anh kiệt Phật môn tuyệt đỉnh nhất trong một đời tuổi trẻ Bỉ Khâu Am, có hắn ở đây, tánh mạng mấy người mình không đáng lo nữa rồi.
Những vương tôn công tử, thiên kim quý tộc, tiên môn tài tuấn trên Vấn Phật Thai, cả đám đều liên tục gật đầu, Bỉ Khâu Am không hổ là Phật môn thánh địa, tu vị của Nhất Phàm thiền sư đủ để đưa thân vào hàng ngũ Vương giả một đời tuổi trẻ.
- Bộ Tuấn, trở về đi! Ngươi không phải đối thủ của hòa thượng kia đâu!
Phong Phi Vân đối với hòa thượng không có nửa phần hảo cảm, vừa nhìn thấy hòa thượng, liền khiến hắn nghĩ tới lão lừa trọc rượu thịt hòa thượng kia.
Bộ Tuấn hậm hực lui trở về, khom người nói:
- Thiếu chủ, ta làm nhục sứ mạng.
- Không sao, không sao.
Phong Phi Vân cười cười, sau đó hai mắt mang theo tà mang, chăm chú vào trên người Nhất Phàm thiền sư, nói:
- Hòa thượng, ngươi nên rõ ràng một chuyện, Đường Hoàn Chân vũ nhục bằng hữu của ta, năm người bọn hắn phải quỳ trên mặt đất xin lỗi bằng hữu ta, bằng không thì, ta dám cam đoan, hôm nay sẽ chết rất nhiều người đấy!
Tuổi trẻ tài tuấn ở đây đều ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, thiếu niên trước mắt này khẩu khí cũng quá lớn đi, nơi này chính là Thần Đô, nơi tuyệt đại thiên tài hội tụ, cho dù ngươi từng ở nơi khác xưng vương xưng bá, nhưng sau khi đi vào Thần Đô cũng phải an phận.
Nói đến Bạo Thiên Hầu Phủ cũng không phải dễ trên, muốn đánh bại Đường Hoàn Chân không khó, nhưng muốn hắn quỳ xuống nói xin lỗi một nữ nhân thì tuyệt đối không thể nào.
Nhất Phàm thiền sư hai mắt thanh tịnh tựa như hai tòa bích đầm, nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, quyết không thể sát sanh ah!
Lúc này, dưới Vấn Phật Thai ruyền đến từng đạo âm thanh xé gió, có hai đạo hào quang phía sau tiếp trước phóng qua Phật bích, cơ hồ đồng thời đáp xuống trên Vấn Phật Thai.
Hai người này đều là nhân kiệt tuấn lãng thần phong, quần áo trên người ngăn nắp, đeo bảo quang áo giáp, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khí huyết sôi trào, chỉ riêng khí tức thôi đã như hai đầu Đại Giang nước cuộn trào rồi.
- Lệ Phụng Tiên, ngươi đi Vạn Tượng Tháp tu luyện nhiều năm như vậy, ngược lại cũng có chút bổn sự ah!
Một người trong đó thân cao tám thước nói.
Lệ Phụng Tiên cười nói:
- Đường Ngạo, nghe nói ngươi bái nhập vào môn hạ một vị ẩn sĩ cao nhân, tu hành cũng không kiên nhẫn ah!
Đến đúng là hai vị tiểu hầu gia của Hổ Thiên Hầu Phủ và Bạo Thiên Hầu Phủ.
Trong đó Lệ Phụng Tiên càng là con trai trưởng của Hổ Thiên Hầu, ở Vạn Tượng Tháp cùng Phong Phi Vân coi như có vài phần giao tình, hôm nay Lệ Phụng Tiên đã vượt qua Địa Kiếp, đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng.
Đường Ngạo lỗi lạc đứng ở trên Vấn Phật Thai, đôi mắt hổ quét nhìn thiên tài nhân kiệt ở đây, trầm giọng nói:
- Dạ đại gia sẽ lập tức lên Vấn Phật Thai, tất cả mọi người yên lặng cho ta, nếu ai dám phát ra một tia thanh âm, quấy rầy Dạ đại gia dâng hương, vậy thì đừng trách Đường mỗ không khách khí.
Đường Ngạo và Lệ Phụng Tiên cũng là nhạc mê của Dạ Tiêu Tương, hai người bọn họ cố ý chạy đến trước một bước, chính là vì khống chế cục diện ở Vấn Phật Thai, sợ gây ra náo động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT