Tiềm long biệt viện buổi sáng sớm vẫn còn một màn sương mù trắng xóa chưa được gột rửa sạch, trong không khí mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Phong Phi Vân mặc vào bộ áo la vân ti bào màu trắng, tóc trên đầu búi cao cột bằng một sợi dây màu trắng giống như một tài tử hào hoa phong nhã.
Đây cũng là lần đầu tiên Phong Tiên Tuyết nhìn thấy dáng vẻ bên ngoài khôi ngô tuấn tú của hắn, không nghĩ tới tên khốn kiếp này vậy mà vẫn có một chút phong độ như vậy, hoàn toàn được coi là một thiếu gia thanh tú.
Phong Tiên Tuyết thu tâm trạng của mình lại, quay người đi không nhìn hắn nữa, lạnh mặt nói:
- Phong Vũ chính là thiên tài của mạch thứ ba Phong gia, đến nay đã mười sáu tuổi, tuy tuổi còn trẻ nhưng tu vi lại cao đến dọa người, từng có một thúc bối cường giả giao thủ với hắn nhưng lại bị hắn dùng một quyền đánh bại, thực lực của người này mạnh như là man thú.
- Một thiên tài dù cho là thiên phú mạnh như thế nào đi nữa, nếu như khí vận không tốt thì vẫn không thành cao thủ được, nhưng mà Phong Vũ này lại là một người có đại khí vận. Hồi nhỏ ở trong Kính Hoàn cổ sơn đã tìm được một chỗ mật địa, lấy được một giọt linh tuyền, sau khi uống linh tuyền vào thì thối cốt luyện thể, cơ thể cường hãn vô cùng, dù cho là đao kiếm cũng không đâm thủng được da tay của hắn.
Phong Phi Vân vốn là có chút xem thường những tài tuấn đời thứ năm ở Phong gia, nhưng mà sau khi nghe xong lời nói của Phong Tiên Tuyết thì lại trở nên thận trọng, linh tuyền cùng với linh dược chính là thần tài cùng cấp bậc, uống một giọt linh tuyền hoàn toàn có thể thay đổi thể chất của một người đến mức không thể coi thường được.
Phong Vũ này tuyệt không phải là hạng người bình thường.
Phong Hạo tối hôm qua đã được người hầu đưa đi, với một người tu luyện bị đánh nát đan điền mà nói thì đã không có tư cách được gọi là tiềm long, hiển nhiên cũng không có tư cách được ở lại Tiềm long biệt viện.
Đây chính là nỗi bi ai của người tu luyện, một khi bị phá hủy nền móng thì cũng sẽ bị phá hủy toàn thân.
Trên mặt Phong Danh tràn đầy sự phẫn nộ, siết quả đấm thật chặc, nói:
- Tiên Tuyết muội muội, trong chúng tôi chỉ có muội là người có tu vi mạnh nhất, muội nhất định phải làm cho Phong Vũ trả lại cả vốn lẫn lời.
… …
Từ giờ cho đến Tiềm long đại chiến cũng chỉ còn hai tháng nữa, tài tuấn đời thứ năm của Phong gia cũng đã từ bốn phương tám hướng kéo về gần hết, lúc này ở xung quanh võ đài đã sớm tụ tập đầy người.
Mười tám cây trụ đồng đỏ thẫm to lớn như thùng nước cắm ở mười tám hướng xung quanh võ đài, phía trên là ngọn lửa đang cháy bừng bừng, giữa cây trụ đồng có khắc lục trứ trận pháp để ngưng tụ thiên địa linh khí, làm nguồn để chống đỡ lại hỏa diễm bất diệt ở giữa trụ đồng.
Mười tám cây trụ đồng này đều cao tới gần trăm trượng, vượt quá mười vạn cân, trên mặt đều có điêu khắc hoa văn cổ thú dữ tợn, ở xung quanh lan ra ánh sáng màu đỏ nhợt nhạt như có như không tạo thành một tầng hào quang tráo. (một cái lồng bao trùm lên võ đài bằng ánh sáng)
Trong võ đài có một đạo quyền ảnh ma bàn được đánh ra, đánh vào trên quang tráo nhưng chẳng qua chỉ va chạm ra từng vòng sóng lăn tăn mà không có làm cho quang tráo bị đánh nát.
"Ầm!"
Một người thiếu niên có vóc dáng khôi ngô, chân đạp một đôi thiết hài màu đen từ trên không hạ xuống, một chân giẫm trên mặt đất thì nhất thời làm cho cả võ đài đều run lên.
Một luồng khí lãng từ dưới chân hắn tràn ra, phán tán ra khắp bốn phương bên ngoài.
"Phốc!"
Chẳng qua chỉ là sức mạnh của luồng khí lãnh mà đã làm cho một người con cháu Phong gia ở gần đó bị chấn động phải thổ huyết, cơ thể giống như là diều đứt giây, ngã ra ngoài.
- Lại là một chiêu, chẳng lẽ hôm nay ngay cả một người có thể tiếp được hai chiêu của ta cũng không có sao?
Giọng nói thô lỗ của Phong Vũ vang lên, hắn thu đôi thiết hài của mình lại, ánh mắt nhìn quét qua đám con cháu Phong gia đứng ở bên ngoài võ đài, lộ vẻ khinh thường rõ ràng.
- Phong Vũ quả nhiên không hổ là một nhân vật cấp thiên tài của mạch thứ ba, không ngờ ngay cả Phong Húc mạch thứ năm cũng bị hắn một chiêu mà đánh bại.
- Đó không phải là một chiêu, tưởng chừng như chỉ có thể là nửa chiêu đó chứ.
- Phong Vũ năm nay mới mười sáu tuổi mà đã đạt đến tiên căn sơ kỳ, tu luyện xuất kỳ ngưu kính, ngay cả thúc bối có thể chống đỡ lại với hắn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
- Nghe nói gia chủ đã âm thầm bày mưu tính kế, trước mắt, nếu như những tinh anh tham chiến Tiềm long đại chiến có thể tiếp được ba chiêu của Phong Vũ thì mới có tư cách gọi là Tiềm long.
- Tu vi của Phong Vũ thật sự rất dị thường, đừng nói tiếp ba chiêu của hắn, đời thứ năm Phong gia dù cho có thể tiếp được một chiêu của hắn cũng rất ít rồi.
...
Mọi người đều bàn tán xôn xao, thanh âm trong miệng đều phát ra tấm tắc, dễ nhận thấy thực lực của Phong Vũ rất mạnh mẽ đã làm cho bọn họ sợ hãi.
Đương nhiên cũng có người tài cao lớn mật, cười lạnh nói:
- Phong Vũ đích xác là rất mạnh, nhưng cũng không phải là người mạnh nhất của đời thứ năm Phong gia.
Nói lời này chính là một thiếu niên tay cầm thiết kiếm, dáng dấp mảnh khảnh, da dẻ nhợt nhạt, kiếm trong tay hắn cũng giống như người hắn vậy, trên thân kiếm dính đầy gỉ sắt, chỗ mũi kiếm còn có không ít chỗ nứt mẻ.
Cái này không phải là một thanh kiếm mà quả thực là một là một cây thiết phiến gãy.
Lúc này Phong Phi Vân đã chen vào trong đám người kia, vừa đúng lúc đứng ở bên cạnh người thiếu niên này, quan sát người thiếu niên này một cách tỉ mĩ không khỏi nhịn được cười nói:
- Phong gia là một trong những gia tộc đứng đầu ở Nam Thái phủ, đời thứ năm của Phong gia được gọi là hoàng kim dĩ nhiên là thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, Phong Vũ cũng không hoàn toàn được coi là người mạnh nhất. Nhưng mà ta rất muốn biết, ai mới là người mạnh nhất ở Phong gia?
Phong Phi Vân nói mà chẳng có chút nào áp chế thanh âm của hắn cả!
Võ đài lúc này vốn rất ồn ào, bây giờ lại bởi vì câu nói của hắn mà trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn hắn chăm chú, dáng vẻ của mỗi một người nhìn đều có chút hả hê.
Phong Vũ đứng ở trên võ đài hiển nhiên cũng đưa mắt nhìn Phong Phi Vân chăm chú, hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng rất muốn biết ai mới là người mạnh nhất của đời thứ năm ở Phong gia. Cho nên ta mới sớm dựng nên võ đài ở đây, nhưng mà đã nửa tháng trôi qua lại không có một ai có thể tiếp được ba chiêu của ta.
Phong Phi Vân cũng không có nghĩ tới tên này lại trả lời lại nhanh như vậy, vì thế bèn đưa mắt rời khỏi người thiếu niên lạc phách kia chuyển đến người đứng trên võ đài, khinh thường nói ầm ĩ: (lạc phách là trông có vẻ nghèo nàn, túng quẩn)
- Ngươi nói như vậy, là muốn nói lên ngươi là người mạnh nhất của đời thứ năm ở Phong gia.
- Khà khà! Ta cũng không có nói như vậy, nhưng mà cho tới bây giờ quả thực là không có ai đánh bại ta!
Phong Vũ khoanh tay trước ngực, lộ ra hàm răng trắng bóng, mang theo một nụ cười lãnh thối.
Ánh mắt Phong Phi Vân hơi nghiêng một chút, rõ ràng là đã nhìn thấy tay của tên thiếu niên lạc phách kia vừa mới giật giật khe khẽ, trong mắt hắn lưu chuyển một đạo sát ý không lộ ra ngoài.
Luồng sát khí này hết sức tinh tế, ở đây có rất nhiều cao thủ nhưng chỉ có Phong Phi Vân mới nhận ra được.
Phong Phi Vân tức miệng mắng to:
- Con mẹ nó! Bổn thiếu gia ghét nhất chính là cái loại người như ngươi, bộ dáng như muốn làm cha thiên hạ, quả thực là rất ngứa mắt. Xem ta có ném hai chiếc giày vào mặt ngươi không!
Nói xong thì Phong Phi Vân đúng thật là cầm giày trên chân mà tháo ra, sau đó hướng về võ đài mà ném đi.
Tuy là Phong Phi Vân có vẻ rất lưu manh nhưng thực sự là đang trút giận, tại đây mà nói ra tiếng nói từ tận đáy lòng của rất nhiều người.
Phong Vũ quả thực là rất bá đạo, xuất thủ thực sự quá ác, rất nhiều con em gia tộc đều bị hắn đánh vỡ đan điền, biến thành phế nhân.
Giày của Phong Phi Vân hiển nhiên là không có nện trúng người của Phong Vũ nhưng lại so với việc nện trúng vào người hắn càng có thêm hiệu quả, tức khắc liền chọc cho một đám con cháu Phong gia ở bên ngoài võ đài cười ầm ầm lên, cũng không biết là đang cười Phong Phi Vân hay là đang cười Phong Vũ hắn nữa.
Sắc mặt của Phong Vũ đã không nhịn được nữa, song quyền nắm chặt, nặng nề lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, nếu như ngươi có can đảm tiến lên võ đài đánh với ta một trận, ta chỉ một quyền là có thể đánh nát xương cốt nhà ngươi.
- Có cái gì mà không dám lên, tiểu gia đây sẽ đến với ngươi.
Mọi người lúc này đều nín thở, vô cùng khẩn trương, dù sao thì tên tiểu tử không biết lai lịch này lại có can đảm khiêu khích Phong Vũ, như thế thì bản lĩnh nhất định rất phi thường.
Một trận đại chiến kinh thế tựa hồ như sẽ bắt đầu!
- Ai da!
Nhưng mà Phong Phi Vân vừa mới bước đi được một nửa thì lại vấp phải một miếng thạch ngói ngã nhào xuống đất, hắn té lộn nhào cả buổi cũng không có bò từ dưới đất lên được.
Phong Tiên Tuyết đứng ở sau lưng hắn cách đó không xa không biết nói gì hơn, ngón tay xoa xoa trán, thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức.
"Cái tên ngu ngốc này không có tu luyện lại còn dám bắt chước người khác đi đấu võ đài, quả thực là mất mặt mà!"
Phong Tiên Tuyết di chuyển thân hình, giống như là một cái bóng màu trắng đi xuyên qua đám người kia, trong nháy mắt liền đứng trước mặt của Phong Phi Vân, đỡ hắn dậy.
Dưới sự giúp đỡ của Phong Tiên Tuyết thì Phong Phi Vân cuối cùng cũng đứng lên được, vẻ mặt nghiêm túc sửa sang lại quần áo, ánh mắt lại rất kiên định, nói:
- Tiên Tuyết, muội hẳn biết ta thực sự là một người nam nhi có tư tưởng kiên trì và nghĩ lực thực sự, vừa rồi chỉ là một chút sai sót, trận chiến này không thể tránh khỏi.
Nói xong hắn lại sãi bước về phía võ đài.
Phong Tiên Tuyết quả thực là bị hắn chọc tức đến thiếu chút nữa phải thổ huyết.
- Đồ đần, cút về đi!
Một thanh chiến kiếm không biết từ chỗ nào bay ra rơi vào trong tay của nàng, rồi thanh kiếm này đánh cho Phong Phi Vân bay trở lại, mà nàng thì mượn cơ hội này nhảy qua trụ đồng, đứng ở trong võ đài.
"Vèo!"
Nàng cầm kiếm đứng một cách ngang tàng, dáng người ngạo nghễ chỉ đứng cách Phong Vũ khoảng mười bước chân nhưng lại cùng với thanh kiếm phong tỏa khí thế trên người của Phong Vũ lại.
Đôi mắt của nàng đẹp càng thêm sự sắc sảo, hai đồng tử phát quang, có kiếm ảnh xuyên qua lại trong con ngươi của nàng.
- Cô là ai?
Phong Vũ cảm giác được áp lực, trở nên thận trọng.
Phong Tiên Tuyết vẫn không nói gì, bên ngoài võ đài lại vang lên giọng nói của Phong Phi Vân kêu gào:
- Là vợ của ta!
Phong Phi Vân mới vừa rồi bị một kiếm của Phong Tiên Tuyết đánh bay trở lại, ngã nhào trên mặt đất, lúc này mới từ dưới đất bò dậy, trên trán vẫn còn dính bùn đất.
- Hì hì, vợ của ta!
Phong Phi Vân quay về phía con cháu Phong gia ở xung quanh cười khúc khích, có vẻ như rất quen thuộc.
Vẻ mặt Phong Tiên Tuyết lại lần nữa cứng đờ vì không biết nói gì, ngay cả kiếm ý trên người cũng thiếu chút nữa bị tức đến tan vỡ, nếu không phải đang đứng ở trên võ đài thì nàng đã cầm kiếm đi cắt bỏ cái lưỡi của tên Phong Phi Vân đó trước tiên.
Cái trò đùa mất mặt này không biết khi nào mới có thể dừng lại?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT