Danh tự này tại Bắc Cương phủ tuyệt đối có uy danh chấn thế, khiến vô số người run rẩy.
- Chưa nghe nói qua!
Phong Phi Vân nói.
- Ngươi...
Sở Cực Bắc nói.
Phong Phi Vân tiến vào tu tiên giới thời gian ngắn ngủi, ngay cả Nam Thái Phủ cũng chưa bước ra ngoài, đúng là chưa nghe qua tục danh của Sở Cực Bắc.
- Ngươi biết chỗ dựa sao lưng ta là ai không?
Phong Phi Vân đáp lại một câu.
Bên ngoài cửa gió lạnh thổi vào, ngọn lửa trong phật đăng sắp tắt.
- Thần vương!
Sở Cực Bắc nói.
- Đúng vậy chính là thần vương!
Phong Phi Vân cười nói.
Sở Cực Bắc giọng mỉa mai cười cười:
- NẾu như thần Vương đại nhân đích thân tới, Sở Cực Bắc ta tự nhiên không dám làm càn trước mặt lão nhân gia, một chữ cũng sẽ không nói, trực tiếp quay người rời đi. Nhưng mà thần Vương đại nhân không có ở đây...
- Lại nói một đời trẻ tuổi, chết sống có số, thần Vương đại nhân đức cao vọng trọng, sẽ không làm ra chuyện lấy lớn hiếp nhỏ.
Phong Phi Vân vẫn ngồi trước phật đăng trong nội đường, sắc mặt cũng có chút không tự nhiên, Sở Cực Bắc đúng là một nhân vật, thậm chí ngay cả thần vương cũng không thể dọa hắn.
Một bóng dáng màu đen đứng trước cửa miếu, nhìnnhìn qua đại quan thi tà và đệ tử Tử Minh thi động, nói:
- Việc này vốn không có nửa điểm quan hệ tới Phong Phi Vân, các ngươi không tìm địch nhân chính thức, tìm một kẻ chết thay có ý gì? Thật cho rằng có thể bóp quả hồng mềm sao?
Đã đến giờ này khắc này, Tô Huyết làm sao không rõ tình huống hôm nay?
Nàng hiếu thắng cỡ nào, làm gì có chuyện đứng sau lưng Phong Phi Vân, việc này vốn là chuyện của nàng, không dính nửa điểm quan hệ với Phong Phi Vân.
Tử Minh thi động một đời cao thủ trẻ tuổi đã tới đây, bên ngoài hung hiểm thế nào, cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh mấy trăm năm, gặp được tư thế này cũng phải tránh lui. Phong Phi Vân vốn định ngăn nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, nàng đã đứng trước cửa.
- Ngươi nói ai là kẻ chết thay?
Sở Cực Bắc nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo đen kia.
- Tự nhiên là Phong Phi Vân!
Tô Huyết khinh thường nói.
- Ngươi nói ai là quả hồng mềm?
Sở Cực Bắc lại nói.
- Tự nhiên cũng là Phong Phi Vân, so sánh ra, hắn chính là quả hồng mềm.
Tô Huyết nói.
Sở Cực Bắc cảm giác có chút buồn cười, nói:
- Nói như vậy ngươi mới là địch nhân chính thức của chúng ta?
- Sai, các ngươi là địch nhân của ta.
Thân thể Tô Huyết như kiếm, oán khí thật lớn với đệ tử Tử Minh thi động, đặc biệtlà với Đàm Thiên cùng La Hoành, hận không thể cắt từng miếng thịt trên người hai kẻ này ra.
Nàng không phải đang giúp Phong Phi Vân thoát thân, mà là nàng quả thật cho rằng, chuyện này vốn là của nàng, Phong Phi Vân chỉ là kẻ xen vào chuyện của người khác, hơn nữa khẳng định có mục đích không ai biết, bằng không thì sao hắn hảo tâm như vậy?
- Nha đầu cuồng vọng tới từ nơi nào, đối thủ chính của Tử Minh thi động chính là Phong Phi Vân, ngươi tốt nhất nên tránh qua một bên!
Tử Khuê đi ra khỏi đám người, sắc mặt tức giận, ngón tay điểm ra, thi hỏa từ trên trời giáng xuống, giống như một cơn mưa lửa bay thấp.
Cản thi nhân, cũng không phải chỉ tu luyện Cản Thi Thuật, như Tử Minh thi động là thi động truyền thừa cổ xưa, có rất nhiều bí điển có thể tu luyện, có điển tịch khống chế thi hỏa, như điển tịch luyện chế thi độc, còn có một chút điển tịch, sau khi tu luyện thì cản thi nhân có thể dung hợp với chiến thi.
Tử Khuê đánh ra một đạo thi hỏa, chính là tinh luyện trong nội cung chín tôn thi tà nhị biến mà thành, một đóa hỏa diễm hạ xuống, có thể nấu sôi một dòng sông.
- Tử Khuê không hổ là một trong những người cầm đầu trong chữ địa ở Tử Minh thi động, không ngờ tu luyện thi hỏa tới mức này rồi.
Trong lòng La Hoành hoảng sợ, cảm giác chênh lệch giữa mình và Tử Khuê càng lúc càng lớn.
Tuy hắn cũng là đệ tử chữ địa, nhưng mà tu vị còn kém hơn Tử Khuê gấp ba lần.
- Lão tử trước đốt luyện nha đầu kia, lại đi thu thập Phong Phi Vân.
Tử Khuê dù biết Tô Huyết chính là một tiểu mỹ nhân nũng nịu, vẫn lạt thủ tồi hoa, không chút nào nương tay.
Thi hỏa này hóa thành mây lửa, tuyết đọng dày đặc bốc hơi, những cổ mộc ngàn năm dẫn lửa, chúng bốc cháy như đèn cầy.
Cho dù là tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh tới, cũng sẽ bị đốt cháy, Tô Huyết tự nhiên không thể đỡ nổi.
Bá!
Bỗng nhiên Phong Phi Vân bay ra khỏi cổ miếu, đứng trước mặt Tô Huyết, điểm một ngón tay, điều động hơi nước trên Tịch Thần Phong, ngưng tụ thành băng thuẫn dày hơn mười trượng, ngăn cản thi hỏa ngắn ngủi.
Sau đó kéo hắc y Tô Huyết lôi nàng vào trong cổ miếu.
Trong cổ miếu có tiên hiền lưu lại ấn ký, cho dù nửa bước Cự Kình cũng không thể công phá, đã trở thành công sự che chắn tự nhiên, giống như tòa thành vững chắc, dễ thủ khó công.
- Ngươi muốn tìm cái chết? Đám người bên ngoài không kẻ nào không phải cường giả tuyệt đỉnh đương thời, ngay cả tu sĩ thế hệ trước nhìn thấy bọn họ đều phải tránh lui, ngươi còn dám lao ra solo với bọn chúng?
Phong Phi Vân răn dạy một phen.
Tô Huyết chém ra một kiếm, thiếu chút nữa chặt cánh tay của Phong Phi Vân xuống, nàng giãy ra khỏi tay Phong Phi Vân, kiếm chỉ yết hầu của Phong Phi Vân:
- Ta cảnh cáo ngươi, chớ tiến gần ta ba bước, càng không nên đụng vào ta.
Phong Phi Vân có cảm giác như chó cắn Lữ Động Tân, nói:
- Ngươi sợ người ta tiến tới gần ngươi ba bước, chẳng lẽ ngươi bị hôi nách?
- Ngươi muốn chết!
Tô Huyết tức giận nghiến răng nghiến lợi, ngự kiếm bay ra, kiếm quang đâm thủng cổ áo của Phong Phi Vân, cách cổ của hắn chỉ một đường.
Giống như tình thế nghiêm trọng ở bên ngoài là hư ảo, hai người lại đánh nhau, kiếm của Tô Huyết vừa nhanh lại hung ác, Phong Phi Vân nếu không luyện thành Luân Hồi Tật Tốc, chỉ sợ cũng đã bị nàng đâm mười lỗ thủng.
- Phong Phi Vân rốt cục hiện thân!
Tử Khuê một kích không trúng, ra ra chiêu thứ hai, thi hỏa tràn ngập bàn tay, ngưng tụ thành tiểu nhân đỏ thẫm, hóa thành một đạo hào quang chói mắt.
Tiểu nhân đỏ thẫm này chính là dùng thi hỏa ngưng tụ, bên trong dung hợp một đầu thi hồn, uy lực còn lớn hơn vừa rồi.
Nhưng mà tiểu nhân này vừa bay vào trong cổ miếu, lại như đá chìm đáy biển, không có chút tiếng động nào cả.
Tử Khuê nhíu mày nghi hoặc, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ Phong Phi Vân lợi hại tới mức cắn nuốt thi hỏa hay sao?
Tuy Tử Khuê tứ chi phát triển, nhưng mà ý nghĩ không đơn giản, chính là nhân vật hung danh hiển hách, có mấy tu sĩ thế hệ trước chết trong tay của hắn, toàn bộ bị hắn tế luyện thành thi nô.
Trong mấy trăm vạn đệ tử Tử Minh thi động, đã tính là nhân vật có số má.
- Phong Phi Vân nắm giữ một kiện linh khí, có lẽ hắn đã sử dụng linh khí mới trấn áp được thi hỏa.
La Hoành mở miệng nhắc nhở.
- Thì ra là thế, khó trách Phong Phi Vân có thể tổn hại băng thi cùng huyết thi.
Tử Khuê giật mình, lạnh lùng nói:
- Nắm gi một kiện linh khí thì như thế nào, Phong Phi Vân không có đạt tới Thiên Mệnh Cảnh, căn bản không thể xuất ra một phần ngàn uy lực của linh khí, không đủ gây sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT