Như vậy Phổ Đà sơn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn có thể xem là người đánh cờ không?
Phong Phi Vân nói.
Đông Phương Tiếu lắc đầu, nói:
- Phổ Đà sơn dưới trướng có Thái Thượng Đoạt Mệnh Cung, Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Thiên Nhai Nô Đãi Tràng, thế lực không thể nói không khiến người ta sợ hãi, nhưng mà vị đó của Phổ Đà sơn có sâu xa lớn lao với Long gia, cho dù quần long phệ thiên, chỉ sợ Phổ Đà sơn cũng không đi phân một chén canh.
- Về phần Âm Dương Lưỡng Giới Sơn, chỗ đó chính là cửa ra vào âm giới cùng dương giới, phàm là dương giới tam dị cùng âm giới tam tà tiến vào tu tiên giới, đều quy Âm Dương Lưỡng Giới Sơn quản, nếu là âm dương hai giới bất loạn, Âm Dương Lưỡng Giới Sơn cũng không tham dự vào phân tranh thiên hạ.
Phong Phi Vân càng ngày càng cảm thấy Đông Phương Tiếu này không đơn giản, chuyện thiên hạ có thể biết được một hai phần, kiến thức rộng rãi, quả thực không có bao nhiêu người theo kịp.
Hắn cũng chỉ là chân chạy của Ngân Câu gia tộc, đây mới là chuyện lạ.
- Bắc Minh gia tộc với tư cách một trong thiên hạ tứ đại tu tiên môn phiệt, người cầm đầu gia tộc tu tiên này có thế lực trải rộng triều đình, môn nhân vô số, trong Thần Vũ quân có ba phần thế lực thuộc về dưới trướng Bắc Minh gia tộc. Có thể xem là người đánh cờ hay không?
Phong Phi Vân nói.
Đông Phương Tiếu trầm tư, dứt khoát nói:
- Tính toán! Nhưng mà Bắc Minh gia tộc thế lực đều tập trung ở trên triều đình, thế lực trong tu tiên giới bạc nhược yếu kém tới cực điểm, cho nên hơi quá sức một chút, hơn nữa tính ỷ lại vào Thần Tấn vương triều rất mạnh. Nhưng mà luận thế lực trên triều đình, Bắc Minh gia tộc có thể so sánh với Long gia sao?
Phong Phi Vân bưng chén rượu lên, cười nói:
- Như vậy Đông Phương chủ sự cho rằng, người đánh cờ thiên hạ chân chính là ai?
Đông Phương Tiếu nói:
- Phong công tử có nghe qua Nam Thái Phủ chưa?
Phong Phi Vân gật gật đầu.
- Tuy Nam Thái Phủ chính là một trong tám vương phủ của Thần Tấn vương triều, nhưng lại chiếm một góc, xem như nam man hoang địa, căn bản không thể so sánh với Hoàng phủ, Địa Tử phủ những quái vật trung nguyên, diện tích địa vực lại nhỏ, đại địa linh mạch càng kém quá nhiều. Nếu có một ngày ngươi đi tới Nam Thái Phủ, mới biết thế giới này thật sự còn có nơi như vậy.
Đông Phương Tiếu nói:
- Trong mắt của ta, thiên hạ này người có tư cách đánh cờ, cũng chỉ có hoàng tộc Long gia, Nạp Lan Sơn Khuyết, Sâm La Điện, Bắc Cương phủ mấy thi động truyền thừa cổ xưa, Ngân Câu gia tộc, Bắc Minh gia tộc, Tây Việt gia tộc, còn có Địa Tử phủ mấy tiên giới cổ xưa, tà tông tam vực cũng miễn cưỡng được tính là người đánh cờ, còn có hơn mười thế lực hơi yếu, nhưng mà tư cách tranh giành thiên hạ lại quá nhỏ bé.
Thế lực tu tiên rắc rối phức tạp, vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, một Thần Tấn vương triều đã cho người ta cảm giác ngọa hổ tàng long.
Đông Phương Tiếu chỉ nói tới những thế lực tu tiên đi lại trên thế tục, còn có mấy thế lực đã vượt qua thế tục, chỉ cầu tiên giới, không hỏi thế sự. Nếu như thiên hạ thật sự đại loạn, truyền nhân của bọn họ sẽ xuất thế.
Phong Phi Vân cười nói:
- Như vậy Đông Phương chủ sự cho rằng ai mới là người đánh cờ lớn nhất?
Đông Phương Tiếu mỉm cười cúi đầu, nói:
- Lời này hiện tại ta vẫn không nói, đợi đến lúc thiên địa biến thiên, tự nhiên sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Đây là bộ dáng chậm rãi như lão hồ ly, nhưng thời khắc mấu chốt lại lại bắt đầu giả ngẩn ngơ lừa đảo.
- Phong công tử, chính là nhân trung long phượng, sử thi nhân kiệt, cảm thấy Ngân Câu gia tộc ta như thế nào?
Đông Phương Tiếu cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề hạch tâm của buổi nói chuyện lần này.
Đây cũng là mục đích lớn nhất hắn mời Phong Phi Vân đến uống rượu.
- Cái này... Tốt! Ngân Câu gia tộc phú khả địch quốc, đúng là rất tốt.
Phong Phi Vân cũng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Đông Phương Tiếu nhíu mày, thấp giọng nói:
- Nếu Phong công tử tận lực lảng tránh vấn đề này, như vậy xem như người nào đó chưa từng hỏi qua. Chỉ có thần đô thật tốt, chỗ đó mới thật sự là tu tiên thánh địa, Phong công tử nếu đi tới thần đô, nhất định phải tới Long hồ làm khách.
Phong Phi Vân tự nhiên gật đầu xác nhận!
Đông Phương Tiếu mỉm cười, giống như có lời gì muốn nói, nhưng mà trong lòng đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, cuối cùng nhất không có nói lời muốn nói, sau đó cười ha hả phất áo rời đi.
Két.
Đông Phương Tiếu đóng cửa lại, đã đi.
Ánh mắt Phong Phi Vân nghiêm nghị, lại đưa chén rượu lên uống, tự nhủ:
- Thiên hạ đại sự có quan hệ gì tới ta, Thần Tấn vương triều, đây cũng chỉ là một góc của thiên hạ mà thôi.
Đông Phương Tiếu hơi thất vọng, cảm thấy Phong Phi Vân ánh mắt không đủ cao xa, đại thế tương lai đã tới, nhưng mà hắn làm sao hiểu đại thế trong lòng Phong Phi Vân cơ chứ?
Phong Phi Vân ở lại trong tửu lâu, tiếp tục luyện hóa ba gốc linh thảo, lại mở ra ba mươi mệnh huyệt, hiện tại cộng lại chính là một trăm tám mươi sáu mệnh huyệt.
Tại Ngân Câu Phường hắn lấy được chín gốc linh thảo, luyện hóa ba gốc, còn thừa sáu gốc, chỉ cần tốn thêm hai ngày là có thể mở ra sáu mươi mệnh huyệt, đến lúc đó tu vị sẽ tăng lên thật lớn.
Thời gian trôi qua, sáng sớm sương mù bao phủ.
Thu hồi sáu gốc linh thảo lại, Phong Phi Vân lại ra khỏi quán rượu, vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy ở đối diện có một thân ảnh áo đen đang đứng.
Nàng vẫn đứng thẳng ở nơi đó, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng nhúc nhích qua, vẫn đang ôm kiếm, ánh mắt lạnh giá nhưng càng sắc bén hơn.
Trên người nàng có kiếm ý, phàm là cách nàng ba bước đã có thể cảm giác được hàn khí đông lạnh huyết dịch người ta, đêm qua nàng vẫn đứng lẻ loi một mình ở góc đường, kẻ có ý đồ muốn đánh chủ ý lên nàng đã biến thành tử thi.
Nàng dung nhan khuynh thành, lãnh diễm tuyệt sát, không ngờ đứng đó một đêm, rất nhiều tu sĩ đi qua lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào cô gái này, nhưng lại không người nào dám tiến lên một bước, trên mặt đất có vết máu, làm cho lòng người sợ hãi.
- Này! Ngươi còn chưa đi sao?
Phong Phi Vân trêu chọc nói ra.
Tô Huyết hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cũng không để ý tới nàng, trực tiếp đi đến cửa thành phía bắc, Tô Huyết lại đi theo hắn.
- Đại sự kiện, đại sự kiện, đêm mai là nhật thực, Ngân Câu Phường sắp sửa cử hành một hồi đấu giá cỡ lớn.
- Hôm nay đã sớm nghe nói qua, Phong Đại Ngưu bắt Sâm La Điện bảy yêu nữ, sắp sửa tiến hành đấu giá công khai, cơ hồ tất cả tu sĩ đều có thể tham gia.
- Không ngờ dám đấu giá bảy yêu nữ, xem ra sắp sửa đắc tội không ít người a.
- Đắc tội bao nhiêu người, đó là chuyện của Phong Đại Ngưu, không liên quan tới Ngân Câu Phường, Ngân Câu Phường chỉ là nơi cung cấp đấu giá mà thôi, cho dù là người Sâm La Điện cũng phải ra bài theo quy củ, không thể quấy rối Ngân Câu Phường!
- Đêm mai chính là đại chiến thánh hồ, hiện tại Ngân Câu Phường lại cử hành đấu giá liên quan tới tà tông, sao ta nghe ra hương vị âm mưu trong đó thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT