Thạch Đầu Nhân Ngẫu này thập phần xinh xắn tinh xảo, trông rất sống động, bộ dáng giống như đúc cô
gái áo đen kia, trong mắt mang theo vài phần linh tính sống động, cái
miệng nho nhỏ kia hơi chút mở ra, thật giống như có thể há mồm nói
chuyện vậy.
Phong Phi Vân thắng, nhưng cũng là thắng thảm, trên cánh tay phải tràn
đầy huyết dịch màu vàng, thiếu chút nữa là cả cánh tay phải đều bị cô
gái mặc áo đen kia phế đi rồi.
Mà sau khi cô gái áo đen kia chết ở trong tay Phong Phi Vân liền biến
thành Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen này, cầm ở trong tay có vài phần lạnh
buốt, tựa như băng chạm ngọc khắc mà thành vậy.
Phong Phi Vân thử qua, cho dù dùng ra lực lượng mười vạn cân cũng không
thể làm gì được Thạch Đầu Nhân Ngẫu này, trình độ cứng rắn có thể so với một kiện Linh Khí.
- Đây rốt cuộc là vật gì? Không phải là ban thưởng thêm vào của Vô Lượng Tháp tầng thứ tư đấy chứ?
Phong Phi Vân vuốt vuốt Thạch Đầu Nhân Ngẫu một phen, ngoại trừ con mắt
cực kỳ linh động kia, Phong Phi Vân thật sự không nhìn ra có chỗ nào kỳ
lạ cả..
Đương nhiên sau khi xông qua tầng thứ tư, trong đầu Phong Phi Vân đã
ngưng tụ ra đạo thần thức thứ năm, tu vị lại tiến thêm một bước dài,
cách Thần Cơ Đại viên mãn càng ngày càng gần.
Sau khi tiến vào Vô Lượng Tháp, tu vị lại có tịnh tiến, so với tu luyện
bình thường không biết nhanh gấp bao nhiêu lần, đã xem như bước chân vào hàng ngũ cao thủ chân chính.
Ngoại trừ ban thưởng một đạo thần thức còn có thêm một Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen như vậy!
Chẳng lẽ mỗi một thiên tài xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ tư đều
có được Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen như vậy sao, không đúng, Huyết Vũ,
Bắc Minh Đường đều xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ tư, nhưng bọn hắn
cũng không đạt được Thạch Đầu Nhân Ngẫu này.
Vô Lượng Tháp không có khả năng nặng bên này nhẹ bên kia, tuy rằng đã
nhận được thứ mà người khác không có, nhưng đây cũng chưa hẳn là chuyện
tốt, nói không chừng còn là uy hiếp trí mạng nữa.
Ánh mắt Phong Phi Vân quét qua trong thư phòng này, lông mày nhíu lại
thật sâu, Vô Lượng Tháp tầng thứ tư này thật có chút bất thường, khiến
Phong Phi Vân cảm thấy không phải mình đã đi vào một con đường sai lầm
rồi dấy chứ, hoặc là nói, có người chuyên môn dẫn hắn tới một con đường
không hề giống với người khác.
Phương thức vượt tháp cũng hoàn toàn không giống với người khác?
Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi, Phong Phi Vân thu Thạch Đầu Nhân Ngẫu
màu đen kia vào trong Giới Linh Thạch, mà một sát na khi Thạch Đầu Nhân
Ngẫu tiến vào Giới Linh Thạch, con mắt Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen cũng
nhẹ nhàng nháy một cái.
Nếu Phong Phi Vân thấy một màn như vậy, nhất định sẽ không chút do dự
phá hủy khối Thạch Đầu Nhân Ngẫu này, nhưng dù sao hắn cũng không nhìn
thấy.
Tuy rằng vừa rồi đại chiến rất hung mãnh, nhưng ngoại trừ cuốn thẻ tre
kia ra, trong thư phòng không có bất kỳ vật gì bị phá hủy, điều này thật sự là có chút không hợp với lẽ thường.
Trên vách tường treo một bức cổ họa, chất liệu bức hoạ cuộn tròn kia
không phải vàng không phải mộc, trên đó vẽ một bức "Không SơnThanh Vũ
Đồ", tiên sơn có cây hòe, sáng sớm mưa phùn tầm tã, trên con đường lòng
vòng lên núi tràn đầy mưa bụi màu trắng, trên đỉnh núi, có tường đỏ ngói xanh, thiên khuyết treo trên bầu trời, phảng phất như một toà cổ miếu,
hoặc như một tòa đạo tháp vậy
Không Sơn bất không, thanh vũ bất hiết!
Tuy rằng chỉ nhìn bức họa quyển như vậy, nhưng lại phảng phất khiến
người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, không chỉ có thể chứng kiến không sơn,
chứng kiến mưa bụi, thậm chí có thể nghe được tiếng mưa phùn tuôn rơi
trên lá cây, còn có mùi thơm của cỏ cây hoa dại trong núi, thậm chí là
cảm giác mưa phùn rơi xuống ướt sũng người.
Phong Phi Vân cảm giác mình chẳng biết lúc nào đã sải bước vào trong cổ
họa, xuất hiện ở trên cổ đạo trong núi, bên tai có tiếng chim hót vui
sướng, có mưa phùn ướt át đôi má, đế giày dưới chân còn dính lấy bùn
nhão.
Vậy mà tiến nhập vào trong một họa quyển, không, đây là Vô Lượng Tháp tầng thứ năm!
Quả nhiên trong óc Phong Phi Vân lại truyền tới thanh âm kia:
- Hoan nghênh tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ năm!
Giương mắt nhìn qua, yên ba hạo miểu, một đầu cổ đạo uốn lượn trên xuống, biến mất trong mưa bụi.
Nhìn như yên lặng, tràn đầy lãng mạn, nhưng Phong Phi Vân đã ngửi được
một cổ khí tức nguy hiểm, chỉ là cổ khí tức này được che dấu đặc biệt
mịt mờ, giống như một kiều hoa xinh đẹp biết tản mát ra độc khí đã lặng
lẽ tiếp cận tới hắn, nhưng hắn lại không cách nào phát ra ra đối phương
vậy.
Vô số tu sĩ đều bại lui ở Vô Lượng Tháp tầng thứ năm, không cách nào
tiến vào tầng thứ sáu, trong đó càng không thiếu nghịch thiên tài tuấn,
thậm chí là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh đều thua ở tầng này, thậm chí là
bỏ mạng ở tầng này.
Tu sĩ có thể đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu rải rác không có mấy.
Ba mươi năm qua, không biết có bao nhiêu thiên tài kiệt xuất của Vạn
Tượng Tháp xông Vô Lượng Tháp, nhưng có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xông
qua tầng thứ năm thì tổng cộng chưa tới mười người, hơn nữa bọn hắn đều
là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn.
Phong Phi Vân tự nhiên không dám khinh thường chút nào, lúc ở tầng thứ
tư đánh với cô gái mặc áo đen cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn kia đã
khiến hắn bị thương, độ khó của tầng thứ năm chính là gấp ba tầng thứ
tư, tương đương với bản thân phải đối mặt chính là ba đối thủ cảnh giới
Thần Cơ Đại viên mãn.
Có thể xông qua tầng thứ năm hay không, cái này không chỉ phải xem thực lực, mà còn phải xem vận khí nữa.
Phong Phi Vân dọc theo cổ đạo lầy lội đi lên đỉnh núi, lúc đi qua mép
một con đường núi hiểm yếu, hắn thấy được một khối Cổ Thạch tàn phá,
trên Cổ Thạch có khắc một hàng chữ.
- Đã hiểu được đạo, chết thì làm sao.
Mưa rửa trôi tro bụi và lá khô dày đặc trên cổ thạch, Phong Phi Vân mới
có thể thấy rõ chữ viết đã bị tuế nguyệt ăn mòn đến mơ hồ trên đó, chữ
viết ưu mỹ, ẩn chứa một cổ Thiên Đạo Đạo Tắc, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng cổ Đạo Tắc đã dung hợp bên trong chữ viết kia lại không bị phai
mờ.
Tất cả ở đây đều lộ ra chân thật như vậy, căn bản không giống như là
không gian thế giới do trận pháp huyễn hóa ra, khiến Phong Phi Vân có
một loại cảm giác đây là thế giới tồn tại chân thật, ít nhất ở đây đã
từng khẳng định đại đạo hưng thịnh, không phải quạnh quẽ như hiện giờ.
- Nói hay lắm! Đã hiểu được đạo, chết thì làm sao!
Phong Phi Vân gật đầu tán thưởng, thiên hạ người có thể hiểu được đạo có bao nhiêu, nếu có thể hiểu đạo, cho dù chết ngay thì có làm sao,
chung quy còn tốt hơn cứ là một con ếch ngồi đáy giết.
- Cảm ơn!
Thanh âm một nữ tử vang lên bên tai Phong Phi Vân.
Đây không phải là vang lên trong óc Phong Phi Vân mà là trực tiếp hiện
lên bên tai hắn, tựa như có một giai nhân tuyệt đại đứng ở phía sau hắn
thấp giọng nói lời cảm tạ vậy.
Nhưng lúc hắn quay đầu lại, lại không thấy được người nào, một cổ hàn
khí, đánh úp về phía trong lòng Phong Phi Vân, ai đang nói chuyện?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT