Phong Phi Vân ôm lấy bờ vai của hắn, rất nghiêm túc nghe, đột nhiên nói:

- Tuyết rơi phủ kín núi, thiếu nữ này còn gánh chịu lấy rét lạnh đi bốc thuốc cho mẫu thân, phần hiếu tâm này thật đáng quý.

- Tự nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng nàng lại gặp tên tội ác chồng chất như Phong Lại Tam.

Mộ Dung Thác nghiến răng nghiến lợi nói.

- Hẳn là tên Phong Lại Tam thấy thiếu nữ này liền động sắc tâm?

Phong Phi Vân nói.

- Há chỉ là động sắc tâm, tên vương bát đản này sau khi ăn xong màn thầu còn cưỡng hiếp thiếu nữ này trong đống tuyết, về sau lại loạn đao chém chết mẫu thân đã bệnh nặng từ lâu của thiếu nữ, chiếm đoạt thiếu nữ này làm vợ. Đồng hương có một vị chính nghĩa chi sĩ đến đây chủ trì công đạo, ngươi đoán, tên xấu xa Phong Lại Tam kia nói như thế nào?

Mộ Dung Thác nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

- Hắn nói như thế nào?

Phong Phi Vân hỏi.

- Hắn nói hắn là một người có tình nghĩa!

Mộ Dung Thác cười lạnh nói.

- Ha ha!

Phong Phi Vân phá lên cười, nói:

- Người cặn bã như vậy cũng coi là người có tình nghĩa, đó mới là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Cười cười, Phong Phi Vân liền lại nghiêm túc lên, nói:

- Tên kia thật sự họ Phong?

- Tuyệt đối họ Phong!

Mộ Dung Thác nói.

- Gọi là Phong Lại Tam?

Phong Phi Vân lại nói.

- Cái này thì không nhất định!

Mộ Dung Thác dừng một chút, lại nói:

- Dù sao loại người cặn bã này, có thể nhớ kỹ họ của hắn cũng đã là chuyện không dễ dàng rồi, huống chi là tên của hắn.

Mộ Dung Thác lại hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra ngoài.

Phong Phi Vân đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mộ Dung Thác, ngón tay sờ lên cái cằm, hai mắt nhíu lại, sau đó khóe miệng nhảy lên, lộ ra một vòng dáng cười mang theo thâm ý.

- Này, chờ ta một chút!

Phong Phi Vân lại xông lên phía trước, từ phía sau một tay ôm lấy bả vai Mộ Dung Thác, bởi vì thân thể hắn cao hơn Mộ Dung Thác một đoạn nên thiếu chút nữa đã kéo Mộ Dung Thác vào trong ngực hắn, mặt thiếu chút nữa đã đâm vào ngực hắn rồi.

Linh Bảo Tháp ở trong bách tháp Vạn Tượng Tháp coi như là thánh địa bài danh gần phía trước nhất.

Linh khí mênh mông cuồn cuộn, cao hơn nơi khác gấp ba lần, ở chỗ này tu luyện, tốc độ tăng lên tu vị cũng là làm chơi ăn thật, đương nhiên nếu là ở một ít mật địa tu luyện của Vạn Tượng Tháp thì tốc độ tu luyện sẽ càng thêm khủng bố.

Bất quá cũng chỉ có những nghịch thiên tài tuấn trên 《 Bách Tháp Bảng 》 có cống hiến rất lớn với Vạn Tượng Tháp mới có thể có tư cách vào trong đó tu luyện một ít ngày.

- Nhất Thủy nhị Hỏa tam Mộc tứ Kim ngũ Thổ, Thổ thêm Thủy là lục, Thổ thêm Hỏa là thất, Thổ thêm Mộc là bát, Thổ thêm Kim là cửu, Thổ thêm Thổ là thập, hợp thành Thiên Địa chi sổ ngũ thập hữu ngũ

Phong Phi Vân xếp bằng ở sâu trong rừng trúc, gió mát từ từ quét qua thổi rơi từng mảnh lá trúc, thật giống như thành từng mảnh Cổ Ngọc phiêu trên bầu trời, nhưng lại không cách nào dính được vào trên thân thể hắn, lá trúc khi còn cách thân thể hắn chừng ba thước đã bị một tầng khí không thể thấy rõ kích ra ngoài.

- Thổ không thể lại sinh thổ, vốn chỉ có ngũ, không thể thêm ngũ, như vậy Đại Diễn chi sổ ngũ thập, Thiên Địa chi sổ cũng ứng với ngũ thập...

Trong tay hắn bưng lấy 《 Bát Thuật Quyển 》, tu luyện Thanh Mộc Thuật trong Ngũ Hành chi thuật.

Ngũ Hành chi thuật sau khi hợp nhất chính là Tiểu Diễn Chi Thuật, Tiểu Diễn Chi Thuật tiếp tục thôi diễn, chính là Đại Diễn Chi Thuật.

Mà "Đại Diễn Chi Thuật", mới xem như một trong bát thuật chính thức.

Cái gọi là Hắc Thủy Thuật, Xích Hỏa Thuật, Thanh Mộc Thuật. . . v... v... cũng chỉ là quá trình diễn biến Đại Diễn Chi Thuật, muốn tu luyện thành Đại Diễn Chi Thuật nguyên vẹn không sứt mẻ, quả thật là gánh nặng đường xa.

Phong Phi Vân tay cầm thẻ tre, mặt trầm như nước, tâm động như lửa, hai mắt có chút nhắm lại, thật giống như đã hóa thân thành một mảnh lá trúc trong rừng trúc vậy.

Hô!

Gió thổi qua, thân thể của hắn giống như khí cầu vậy, theo gió mà phiêu, ngồi xếp bằng phi động giữa lá trúc.

Một màn này quái dị nói không nên lời, nếu phát sinh vào buổi tối thì nói không chừng sẽ bị người coi là một U Linh rồi.

- Thanh Mộc chi lệnh, cỏ cây đều có hồn. . .

Khóe miệng Phong Phi Vân đang thì thầm lấy gì đó, trên hai tay hiện ra linh quang, giao vào nhau, hóa thành một mảnh thanh mang.

Mộ Dung Thác đứng ở bên bờ rừng trúc, mặc vào một kiện nho y màu trắng, vị trí nơi ngực đeo lấy một khối linh thạch văn dạng, đây chính là đồng phục của đệ tử Vạn Tượng Tháp, linh thạch văn dạng, đại biểu cho đệ tử Linh Bảo Tháp.

Hắn khoanh lấy hai tay, một đôi mắt đen kịt mà sáng ngời nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân đang tu luyện, tự nhủ:

- Liên tiếp ngồi xếp bằng mười bảy ngày, dĩ nhiên đã lĩnh ngộ ra được Ngũ Hành chi mộc, thiên phú của Phong Phi Vân ở trên Tầm Bảo Sư nhất đạo quả thực không hề kém hơn một thiên sinh linh nhân như ta.

Lúc này cách Linh Giác khảo thí đã qua hơn nửa tháng.

Trong thời gian này Phong Phi Vân vẫn dạy hắn trận pháp, huống chi còn giao điển tịch tuyệt học như Bắc Minh Thần Công cho hắn tu luyện, thật giống như đã hoàn toàn xem hắn là hảo hữu của mình rồi vậy.

Cùng nhau tu luyện, cùng nhau cười đùa, thậm chí có lúc còn nằm ngủ chung một chỗ, những ngày này đặc biệt khó được, tựa như hai hài tử vô ưu vô lự vậy.

Trù nghệ của Mộ Dung Thác thuộc hàng nhất tuyệt, khiến Phong Phi Vân được ăn đến sướng miệng.

Mà trong những ngày này, lĩnh ngộ của Phong Phi Vân đối với Bát Thuật Quyển cũng đột nhiên tăng mạnh, Xích Hỏa Thuật đã tu luyện đến Đại Thừa chi cảnh, đối với Thanh Mộc Thuật cũng liên tiếp tu luyện mười bảy ngày, hôm nay rốt cục có chỗ đột phá.

Mộ Dung Thác sờ lên trúc hoàn trên cổ, chính là từng vòng Thanh Trúc ống trúc xuyên thành, đây chính là lễ vật vào lúc hắn sinh nhật 14 tuổi Phong Phi Vân đã tặng cho hắn.

- Này, Mộ Dung Thác, cái này tặng cho ngươi.

Ngày đó Phong Phi Vân nói như vậy.

- Tặng thứ này làm gì?

Mộ Dung Thác nhìn nhìn mảnh ống trúc trúc hoàn kia, trong lòng thập phần chán nản, tên hỗn đản Phong Phi Vân này cũng quá nhàm chán rồi.

- Hôm nay không phải là sinh nhật 14 tuổi của ngươi sao?

Phong Phi Vân sững sờ nói.

- Có sao?

Mộ Dung Thác nói.

- Ta vừa gặp ca của ngươi Mộ Dung Trác, hắn nói cho ta biết đấy.

Phong Phi Vân cười nói, sau đó nhét ống trúc trúc hoàn kia vào trong tay hắn.

- Ách. . . Hình như là hôm nay, ta cũng quên mất sinh nhật mình rồi!

Mộ Dung Thác chợt nói.

- Người đầu tiên phát hiện sinh nhật mình đến, thường thường không phải mình, mà là người bạn tốt nhất của mình.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đeo nó lên cổ xem thử.

- Không cần đầu! Giống như đeo một cái vòng cổ dành cho nữ nhân vậy, hơn nữa. . . Còn đơn sơ, thô ráp như vậy.

Mộ Dung Thác dù có chết cũng khó có khả năng đeo thứ mà Phong Phi Vân tặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play