Lễ vật quý trọng như vậy, Phong Phi Vân tự nhiên không thể dễ dàng nhận lấy rồi.
- Đại Thực quốc Tam vương tử.
Đại Thực quốc cũng là một trong các tiểu quốc phụ thuộc ở quanh thân
Thần Tấn vương triều, tuy là tiểu quốc, nhưng đó cũng chỉ là đối với
Thần Tấn vương triều thôi. Kỳ thật nhân khẩu Đại Thực quốc lên đến ba
trăm triệu, địa vực khoảng cách vạn dặm, với tư cách là vương tử Đại
Thực quốc, đó tuyệt đối là một nhân vật quyền cao chức trọng.
Mà trên thực tế những vương tử và công chúa các tiểu quốc phụ thuộc vào
Thần Tấn vương triều phần lớn đều đến Thần Tấn vương triều tìm kiếm tiên môn cường đại bái sư học nghệ, một phương diện có thể đạt được tu tiên
công pháp rất tốt, một phương diện có thể kết giao với nhân vật quyền
thế trong một đời tuổi trẻ của Thần Tấn vương triều.
- Ách! Giờ tu vị ta đã hoàn toàn biến mất. . .
Phong Phi Vân nói.
- Vương tử chúng ta nói, Phong công tử tu vị hoàn toàn biến mất, nếu đến bước đường cùng thì có thể đến Đại Thực quốc, nhất định sẽ được tôn làm khách quý, chỉ là chậu Xương Bồ này kính xin Phong công tử vô luận như
thế nào cũng phải nhận lấy.
Vị hán tử kia cười nói.
- Được rồi!
Phong Phi Vân bất đắc dĩ cười, chỉ có thể nhận lấy gốc xương bồ tám trăm năm kia.
- Phong công tử!
Một thanh âm âm dương quái khí đột nhiên xuất hiện ở bên tai Phong Phi Vân, khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.
Thanh âm này âm thanh tiêm khí, như nam như nữ, khiến Phong Phi Vân có chút sởn hết cả gai ốc.
Đúng là Ngọc công côngmặc thanh cưu trường bào, lão thái giám này không
biết từ lúc nào đã đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Phong Phi Vân, quả
thực tựa như U Linh vậy, trên người còn tản ra một cổ hàn khí lạnh lẽo.
- Vị này. . . Tiền bối xưng hô như thế nào?
Phong Phi Vân chung quy có cảm giác con mắt lão thái giám này cứ đảo qua trên người mình, khiến Phong Phi Vân theo bản năng che che quần áo.
Lão thái giám này không có ham mê bất lương gì đấy chứ?
- Cạc cạc!
Ngọc công công âm trầm cười, nói:
- Ngọc Liễu Bính.
- Sát, Ngọc Liễu Bệnh!
Phong Phi Vân vội vàng lui về phía sau hai bước.
Mẹ nó, bệnh hoa liễu a!
- Là Ngọc Liễu Bính!
Ngọc công công vẫn cười hì hì nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào vị trí đan điền Phong Phi Vân.
Nhưng Phong Phi Vân lại cảm giác hắn đang nhìn đũng quần của mình.
- Ngọc công công, sẽ không phải cũng đến đưa lễ vật đấy chứ?
Phong Phi Vân lại lui về phía sau hai bước, cũng kẹp kẹp lấy đùi.
Ngọc công công tiến lên trước hai bước, lắc đầu, cười nói:
- Công chúa nhà ta muốn thỉnh Phong công tử lên thuyền chung du, thưởng ngoạn Nam Hồ a!
- Là vì công chúa nào?
Phong Phi Vân nói.
- Đương triều Tần Đế chi nữ, La Phù công chúa.
Ngọc công công nói.
Phong Phi Vân sắc mặt hơi đổi, nếu là công chúa tiểu quốc gia mời hắn
lên thuyền chung du có lẽ là muốn lôi kéo hắn, kết giao với hắn, nhưng à La Phù công chúa là thân phận bực nào chứ, đừng nói là Phong Phi Vân
hắn, coi như là chưởng giáo một phương tiên môn cũng chưa chắc có tư
cách ngồi ngang hàng với nàng.
- Ha ha, Phong mỗ chẳng qua chỉ là một kẻ thảo dân, La Phù công chúa lại là vạn kim chi thâ, tại hạ trong lòng quả thực sợ hãi, thật sự không
dám cùng du thuyền với công chúa, như vậy cáo từ, như vậy cáo từ. . .
Phong Phi Vân vội vàng xoay người rời đi, hậu duệ quý tộc cấp bậc như La Phù công chúa, cũng không phải hắn hiện giờ có thể nhúng chàm được,
người ta chỉ là hộ vệ cũng đã là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, vậy thì tu vị lão thái giám càng thêm thâm bất khả trắc rồi.
Nếu ở cạnh nàng, hơi không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục mất.
- Công chúa, người này quả nhiên rất khôn khéo, tuyệt đối là một kẻ dối trá.
Ngọc công công về tới sau lưng La Phù công chúa, trên mặt vẫn mang theo dáng cười âm trầm.
- Để hắn đi thôi!
La Phù công chúa ôn nhu nói, thanh âm ngọt ngào khiến người mơ màng vô hạn, lại nói:
- Náo ra động tĩnh lớn như vậy, những tháp chủ Vạn Tượng Tháp kia sợ
cũng đã ngồi không yên, Yêu Ma Chi Tử, nếu hắn thật là sứ giả của nữ ma
thì nhân vật cấp bậc như tháp chủ Vạn Tượng Tháp tất nhiên sẽ tìm tới
hắn.
- Công chúa có ý là?
Ngọc công công tự nhiên biết rõ trong lòng La Phù công chúa đang nghĩ
gì, nhưng đáp án này hắn cũng tuyệt đối không thể nói ra được, mang theo ngữ khí thỉnh giáo hỏi.
Đây là điều tối thiểu mà một hạ nhân nên hiểu rõ.
- Đợi hắn qua được cửa ải này, ta sẽ tự mình đi tìm hắn.
La Phù công chúa ánh mắt thập phần thâm thúy, nàng giờ phút này coi như
là lão hồ ly như Ngọc công công cũng không biết được nàng đang suy nghĩ
gì.
Giữa trưa phó ước, mặt trời treo cao!
Lúc chạng vạng tối, lạc hà hồng đầy trời, ở trên mặt hồ ba quang lăn tăn kia phản chiếu ra vằn nước phi sắc.
Phong Phi Vân xuyên qua mặt hồ, xuyên qua rừng trúc, từng bước một đi về trong động phủ.
Mở ra trận pháp, đi vào.
Bá!
Trên ngón tay bắn ra một chỉ linh mang, linh mang thiêu đốt, hóa thành nhất muội nguyên hỏa, đốt đèn đầu lên.
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, hào quang lờ mờ ẩn ẩn chiếu sáng cả động phủ.
Một cái giường đá, một cái bàn đá, vẫn là bốn cái ghế đá, ngoài ra không còn thứ nào khác.
Trên giường đá lạnh buốt kia nằm một người gầy yếu, mặc áo vải, sắc mặt
tái nhợt, giống như là nghe được tiếng vang, hắn từ từ mở mắt, lộ ra vẻ
vui mừng, nói:
- Ngươi cuối cùng vẫn còn sống trở về.
Thanh âm suy yếu đến tựa như muỗi kêu vậy.
- Ngươi cuối cùng cũng còn sống đợi đến khi ta trở về!
Thanh âm của Phong Phi Vân cũng suy yếu dị thường, giống như bị kẹt trong cổ họng vậy.
Người nằm trên giường đá kia đúng là Mộ Dung Thác, vì có thể trợ Phong
Phi Vân đột phá cảnh giới đã dùng bốn cân máu tươi đổi lấy linh chi hai
nghìn năm.
Phong Phi Vân trước nay không có bằng hữu, nhưng hắn đã xem Mộ Dung Thác như một huynh đệ của mình rồi.
- Ha ha!
Mộ Dung Thác thấp giọng cười, tiếng cười chợt kẹt trong cổ họng, thân
thể gầy yếu liền rụt rụt, cảm giác trên người có chút rét run.
Một người mất máu quá nhiều thân thể chung quy đều có cảm giác rét lạnh
như vậy, tựa như Phong Phi Vân hiện giờ cũng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Phong Phi Vân lấy ra Xương Bồ tám trăm năm trong ngực mà Đại Thực quốc
Tam vương tử đưa tặng, đối với người mất máu quá nhiều có cực kỳ có công hiệu.
Phong Phi Vân bứt xuống một mảnh xương bồ thảo, sau đó cẩn thận từng li
từng tí đưa vào miệng Mộ Dung Thác, sau đó lại bỏ bảy phiến xương bồ
thảo còn lại ở bên gối Mộ Dung Thác.
- Xương Bồ tám trăm năm, dược tính thật sự quá mạnh mẽ, ngươi mỗi ngày
ăn một miếng, tám ngày sau thân thể tất nhiên có thể khỏi hẳn.
Đôi mắt Mộ Dung Thác đen kịt và sáng ngời, có lẽ là do ánh mắt hắn vốn
đã sáng ngời, hoặc là do vừa dùng một mảnh xương bồ thảo nên thân thể
cũng có chút một ít khí lực, hắn nói:
- Cảm ơn.
- Vốn nên là ta cảm ơn ngươi mới đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT