Phong Phi Vân cấp tốc dừng
bước, trong lòng mắng to một tiếng xui xẻo, một ngày vậy mà gặp được đến hai nhân vật hung ác, một người so với một người càng thêm hung tàn,
chẳng lẽ hôm nay thật là ngày tuyệt mệnh của Phong Phi Vân ta sao?
Sau lưng Ma Vân cuồn cuộn, khói đen như sát phong mang cuồn cuộn, tồi Thiên diệt Đia!
Thân hình Sát Hành Vân trở nên càng lúc càng lớn, giống như một Ma Thần
trăm trượng đụng sập hơn mười tòa phòng ốc, vô số Tu tiên giả bị hắn
tươi sống giết chết, căn bản không ai có thể ngăn trở bước tiến của hắn
cả.
Bên tai Phong Phi Vân tràn đầy tiếng oanh minh kịch liệt, cổ lực lượng chấn nhiếp tâm thần kia càng ngày càng gần rồi.
Phía trước, Tiêu Nặc Lan vui mừng mà đứng, giống như một cây thúy liễu
đứng bên bờ rừng đào, trên đầu tóc xanh như vẽ, chập chờn trong gió,
nàng mở đôi mắt đẹp, nhìn qua hắc vân trên trời cao, không mang theo một tia tình cảm.
Hai cổ thi tăng nhân mặc áo cà sa đỏ thẫm thì ngồi xếp bằng trong lương
đình ở xa xa, trên người Phật quang và Thi quang pha tạp, hỗn tạp, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười to khô cạn.
Như là thần âm của Phật Đà, giống như như tư âm của Địa Ngục vậy!
Phong Phi Vân tuy rằng tâm trí hơn người, nhưng giờ phút này cũng đã không còn cách nào nữa, nói:
- Đại tỷ, việc này chúng ta ngày khác bàn lại, hôm nay ta bânh nhiều việc lắm, vậy đi, xin cáo từ!
XÍU... UU!!
Tiêu Nặc Lan tay niết hoa đào, tiên nhan hóa thành một đạo bạch quang
xinh đẹp, thoáng qua cái đã xuất hiện ở trước người Phong Phi Vân, chặn
lấy đường hắn đi.
Chỉ cách có ba bước.
Đây chính là một nữ nhân đã chết một ngàn hơn tám trăm năm lại sống lại.
Là loại người hung ác đã lần thứ tư thi biến.
Đôi mắt nàng tựa như thủy tinh màu đen, mang theo vài phần trơn bóng,
nhưng bên trong càng nhiều hơn là một cổ đạm mạc và lạnh như băng, thật
giống như tất cả tánh mạng thế gian ở trong mắt nàng cũng chỉ như là
thạch đầu và cây gỗ khô vậy, không cần sinh ra bất luận tình cảm nào với bọn họ cả.
Phong Phi Vân chỉ có thể lần nữa dừng bước lại, cảm nhận được hàn khí trên người nàng như muốn đóng băng lấy mình vậy
Mỗi lần gặp được nàng, Phong Phi Vân đều cảm giác hãi hùng khiếp vía, thật giống như gặp phải thiên địch, khắc tinh vậy.
Oanh!
Sát Hành Vân đã đuổi theo, trên người Ma Vân cuồn cuộn, hắn gào thét một tiếng:
- Tiểu tử, lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?
Phía trên trời cao sát khí ngưng tụ, che khuất bầu trời, một cổ lực lượng bàng bạc hạo hạo đãng đãng trấn áp xuống tới.
XÍU... UU!!
Cổ uy năng này vốn có thể đánh nát một khối huyền thiết, nhưng lại bị
khí tức vô hình tản ra từ trên người Tiêu Nặc Lan n nát, tựa như một
vòng Phạm Thiên Đại Nhật, phá hết mọi ma vọng.
- Ồ!
Sát Hành Vân thu hồi khí thế trên người, lại biến thành một người mặc trường bào màu đen, toàn thân đều bị bao phủ.
Sát Hành Vân tuy rằng nghe qua đại danh của Tiêu Nặc Lan nhưng tới giờ
đều chưa bao giờ gặp qua Tiêu Nặc Lan, giờ phút này cũng không nhận ra
nàng, chỉ là bằng năng cường giả của hắn cảm thấy mỹ nhân tuyệt đại
trước mắt này không hề đơn giản.
Nhưng lại không biết là bất thường chỗ nào.
- Cạc cạc!
Hai cổ thi đang ở trong lương đình đàm luận Phật hiệu giờ phút này, có
chút quay cái đầu hư thối qua, phát ra tiếng cười khàn khàn.
Tiêu Nặc Lan ngọc thủ vắt chéo sau lưng, dáng người cao gầy, lãnh ngạo
nhìn chằm chằm vào Sát Hành Vân, trong mắt đẹp thần quang pha tạp, tựu
như tinh thần tiên quang, nhìn chằm chằm vào khiến trong lòng Sát Hành
Vân mãnh liệt run lên, thân thể không tự chủ được trượt về sau hơn bốn
mét.
Chân trượt trên mặt đất, ma sát phát ra thanh âm "Xuy xuy" .
- Lợi hại như vậy?
Sát Hành Vân trong lòng tim đập mạnh một cú, chân mãnh liệt giẫm mạnh trên mặt đất, lúc này mới giữ vững được thân hình lại.
Phong Phi Vân con ngươi đảo một vòng, đã nhận hào khi vi diệu lúc này,
lập tức kế chạy lên não, vội vàng chạy đến sau lưng Tiêu Nặc Lan, nâng
cao lồng ngực, ngẩng đầu lên kêu gào với Sát Hành Vân:
- Đây chính là lão Đại ta, ngươi tốt nhất là nên biết khó mà lui, bằng không hôm nay sợ rằng sẽ sinh tử lưỡng nan đấy.
Tiêu Nặc Lan lỗi lạc mà đứng, không nhúc nhích, như một một thần nữ.
Sát Hành Vân cẩn thận đánh giá Tiêu Nặc Lan, khinh thường hừ lạnh nói:
- Sát Hành Vân ta thành danh mấy trăm năm, chẳng lẽ lại bị một tiểu oa nhi hù sợ sao, thật sự là chê cười.
- Bành!
Sát Hành Vân một cước giẫm trên mặt đất, một cổ sát khí hắc vân cuồn
cuộn liền phốc cuốn tới, thanh âm gào thét, tựa như quần ma loạn vũ.
Một đạo địa liệt vỡ vụn, vốn chỉ rộng bằng ngón tay, nhưng rất nhanh
liền kéo dài ra rộng bằng bàn tay, rộng một mét ... Càng ngày càng rộng, giống như muốn phân cả Phong Hỏa Liên Thành này thành hai vậy.
Không hổ là cao thủ trong cự kình! Phong Phi Vân trong lòng run lên, âm
thầm may mắn vừa rồi vậy mà chạy thoát được từ trong tay của hắn.
Tiêu Nặc Lan vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt đẹp tựu như hai khỏa hàn tinh sáng ngời nhìn chằm chằm vào Sát Hành Vân.
PHỐC!
Hắc vân sát khí trên mặt đất lập tức tan vỡ!
Sát Hành Vân ngực vỡ vụn ra, thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài,
đụng nát một tòa gác chuông, trong miệng không ngừng thổ huyết, té trên
mặt đất cả buổi cũng không thể đứng lên được.
- Ầm ầm!
Thân thể Sát Hành Vân như bị một tòa Thần Sơn đụng lấy, thiếu chút nữa
đã chia năm xẻ bảy, trên người huyết nhục mơ hồ, máu tươi nhuộm đỏ cả
phố dài, huyết khí đầm đặc đến mức khiến người phải buồn nôn.
- Ngươi... Ngươi là...
Sát Hành Vân từ khi xuất đạo đến nay, còn chưa từng bị bại thảm như vậy, bị người dùng một ánh mắt đánh cho trọng thương.
Đây tuyệt đối là lực lượng siêu việt cự kình.
Trong mắt của hắn tràn đầy hoảng sợ, bị dọa đến không nhẹ, cổ lực lượng
này đánh cho hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.
- Nữ... Nữ ma!
Tả Thiên Thủ từ phía sau đuổi theo, rất xa nhìn Tiêu Nặc Lan, sau đó
trực tiếp ngã xuống đất, khắc lục trận pháp độn địa mà trốn.
Mẹ nó, thật sự quá xui rồi, sao lại gặp phải nàng chứ.
- Ngươi... Ngươi chính là nữ ma!
Sát Hành Vân tuy rằng chính là Tôn giả Dương Giới, nhưng giờ phút này
lại không có chút quý khí Tôn Giả, chỉ muốn rời xa nữ tử tuyệt mình này
càng xa càng tốt.
Lần thứ nhất nhìn sai rồi, còn tưởng rằng nàng chỉ là một thiếu nữ mười
bảy, tám tuổi, nếu biết rõ nàng chính là nữ ma thì Sát Hành Vân đã sớm
trốn đi xa rồi.
- Rõ ràng lại chạy thoát!
Tiêu Nặc Lan bóp nát hoa đào trong tay, biến thành phấn hoa, không hề
nhìn Sát Hành Vân, xoay người rời đi, đuỏi theo hướng Phong Phi Vân đang chạy thục mạng.
Vừa rồi thừa dịp Tiêu Nặc Lan giao thủ với Sát Hành Vân, Phong Phi Vân tự nhiên liền thừa cơ chạy trốn.
- Tiểu tử, bên này!
Tả Thiên Thủ một phát bắt được đầu vai Phong Phi Vân, lôi hắn tới, trên
đỉnh đầu hai người có một tòa đại trận, ẩn nấp thân tích, sau nửa canh
giờ, cuối cùng từ một tòa cửa thành vắng vẻ trốn ra Phong Hỏa Liên
Thành.
Ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành vẫn không hề dừng bước, lại liên tiếp chạy như điên hơn mười dặm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT