- Chỉ tiếc Tả đại sư liều chết làm tất cả lại chỉ là uổng công. Lúc ngươi giao Long Linh Thạch vào tay Kỷ Linh Huyên thì đổi lấy lại không phải là nhất tiếu khuynh thành của giai nhân mà ngược lại là một kiếm vô tình, một kiếm này không chỉ chặt đứt cánh tay phải của đại sư mà càng chặt đứt đi ý chí chiến đấu và linh hồn từ trước đến nay của đại sư. Có một loại sầu não, gọi là thất vọng; mà có một loại thống khổ, gọi là tuyệt vọng.
Tả Thiên Thủ tựa như bóng da xì hơi vậy, cả người đều mất đi tinh khí thần, từ bên cạnh cây trụ xụi lơ ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân đều đang run rẩy, không ngừng cầu khẩn.
Đây là lão lừa gạt lừa chết người không đền mạng kia sao?
Giờ phút này hắn giống như là một kẻ đáng thương vậy.
Hắn muốn bịt hai lỗ tai của mình, để không nghe tiếp nữa, nhưng mà. . . Hắn chỉ có một cánh tay!
Sát Hành Vân cũng không định buông tha hắn, lạnh lùng cười cười, tiếp tục nói:
- Ta rất ngạc nhiên về sau đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Kỷ Linh Huyên lại mang theo Long Linh Thạch, cột lấy Tả đại sư, tiến nhập Đế Cung, hiến Long Linh Thạch cho Tấn đế, càng. . . hiến cả thân thể của nàng cho Tấn đế. Kỷ Linh Huyên đã trở thành Kỷ phi nương nương trong Tứ đại Thần Phi hiện giờ, mà Tả đại sư lại bị nhốt vào trong Thần Đô Đại Ngục, trải qua sinh hoạt tù tội không có thiên lý, cạc cạc, chuyện này rốt cuộc là sao thế?
Sát Hành Vân biết rõ còn cố hỏi, tiếng cười âm trầm hắn phát ra lọt vào trong tau Tả Thiên Thủ lại cực kỳ chói tai, tựa hồ như đang cười nhạo hắn là một tên đần, là một kẻ đáng thương nhất thiên hạ vậy.
Tả Thiên Thủ nằm trên mặt đất, vòng quanh hai chân, hai mắt ngốc trệ, giống như bị một ngàn đại hán quyền đấm cước đá vậy, bị thương không nhẹ.
Hắn lộ ra càng thêm già nua, trong miệng không ngừng ho khan, ho ra máu tươi.
Lần này hắn thật sự đã ho ra máu rồi.
Phong Phi Vân giờ phút này trong lòng cũng cực kỳ áp lực, tuy rằng Sát Hành Vân nói đều là sự tích của Tả Thiên Thủ, nhưng lại khiến Phong Phi Vân liên tưởng đến chính mình.
Mình và Tả Thiên Thủ kỳ thật đều cùng là một loại người, đều là phong hoa tuyệt đại, thiên tư tuyệt luân, nhưng lại đều bại trong tay một nữ nhân.
Thủy Nguyệt Đình vì trở thành cường giả đệ nhất thiên hạ để giết Phượng Phi Vân.
Kỷ Linh Huyên vì tiếp cận nam nhân cường đại nhất, có quyền thế nhất thiên hạ này là Tần Đế, không chỉ lợi dụng Tả Thiên Thủ, còn đã chặt một tay của hắn, càng nhốt hắn vào Thần Đô Đại Nhục, nếu không phải Tả Thiên Thủ đối với trận pháp và tỏa pháp có nghiên cứu cao thâm, chỉ sợ cả đời đã bị nhốt trong đó, sống cơ khổ hết quảng đời còn lại rồi
Bất quá, cho dù giờ hắn đã trốn thoát, nhưng vẫn sống không bằng chết, chỉ có thể trốn ở bên cạnh Cổ Thành, cải trang ản thân thành một lão nhân cụt ta bày hàng vỉa hè, mà nữ thần mà hắn đã từng si mê lại lao vào vòng tay người khác, đã trở thành Thần Phi mẫu nghi thiên hạ.
Loại thống khổ này, quả thực so với Phong Phi Vân còn muốn thê thảm ơn
Có cừu oán không thể báo, có hận nói không nên lời!
Vốn Phong Phi Vân cảm thấy Thủy Nguyệt Đình cũng đã đủ ngoan độc, nhưng là hiện giờ mới phát hiện, Kỷ Linh Huyên lại là một nữ nhân còn độc ác hơn Thủy Nguyệt Đình gấp mười lần.
Lòng một nữ nhân, sao có thể vô tình vậy được chứ?
Phong Phi Vân nhìn nhìn Tả Thiên Thủ tóc tai trắng xóa ngã trên mặt đất như người kia, không khỏi nghĩ đến hắn hai trăm năm trước, khẳng định cũng là một người tư thế hiên ngang, quát tháo thiên hạ, hai trăm năm này, hắn quả thật sống có chút không người không quỷ, già nua quá nhanh.
- Sát mỗ biết rõ trong lòng Tả đại sư khẳng định hận Kỷ Linh Huyên đến thấu xương, nhưng lại lại sợ Thiên Uy của Tần Đế, ngay cả Thần Đô cũng không dám bước vào một bước, huống chi là báo thù. Cho nên, hôm nay ta đã mang theo một phần đại lễ đến, tin tưởng đại sư nhất định sẽ phi thường ưa thích. Cạc cạc!
Sát Hành Vân dường như có lẽ đã đoán được trong lòng Tả Thiên Thủ giờ phút này khẳng định đau lòng như cắt, cho nên liền định đưa ra lễ vật của mình.
Tả Thiên Thủ không hổ là một gã tầm bảo sư cửu phẩm, tuy rằng bị khơi gợi lại ký ức đau đớn trước kia, khiến hắn gần như sụp đổ, nhưng hắn đạo tâm kiên định, lực ý chí cũng cực kỳ cường địa, rất nhanh đã đứng lên khỏi mặt đất, bắt buộc mình đè nén xuống tất cả cảm xúc.
Mặt trời mới lên, toàn bộ Phong Hỏa Liên Thành đều đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp.
Nhưng trong chỗ của Tả Thiên Thủ lại mây đen bao phủ, khí tức thập phần áp lực.
Sát Hành Vân cầm lấy Kỷ Thương Nguyệt, hai mắt bên dưới áo đen mang theo hung quang, cười nói:
- Cô gái này chính là Tử Linh Tử của một đời tuổi trẻ Kỷ gia, càng là đệ tử Kỷ gia thuộc về nhất hệ Kỷ Linh Huyên, bộ dáng có ba phần tương tự với Kỷ Linh Huyên. Tả đại sư và Kỷ gia cừu hận bất cộng đái thiên, chắc chắn sẽ không cự tuyệt phần hậu lễ này chứ?
Sát Hành Vân tin tưởng bất kỳ một nam nhân nào đều sẽ không cự tuyệt lễ vật như vậy
Khuôn mặt tuyệt sắc của Kỷ Thương Nguyệt tuy rằng vẫn lộ ra bình tĩnh, nhưng lại không cách nào che dấu được một tia sợ hãi trong mắt, Sát Hành Vân bắt giữ nàng dĩ nhiên là muốn giao nàng cho một lão già khọm khẹm, hơn nữa lão đầu này và cô cô mình còn có cừu hận lớn như vậy, cái này đã xong rồi!
Lòng của nàng như chìm vào đáy cốc, xem ra hôm nay không chỉ khó giữ được trong sạch, mà ngay cả tánh mạng cũng phải bỏ lại đây mất.
Tả Thiên Thủ trầm tư một lát, lắc đầu, nói:
- Đây là ân oán giữa ta và Kỷ Linh Huyên, không liên quan đến người khác, hơn nữa chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng đã sớm hoàn toàn buông tay, Tôn Giả vẫn nên mang theo lễ vật của ngươi rời đi đi! Tả mỗ sẽ không giúp bất cứ kẻ nào làm bất cứ chuyện gì nữa đâu.
Gánh nặng trong lòng Kỷ Thương Nguyệt liền được giải khai, mà cánh tay chụp lấy nơi cổ nàng cũng mãnh liệt trầm xuống, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cổ nàng rồi.
- Tả đại sư thật sự khiến ta thất vọng, đã như vậy, Sát Hành Vân cũng chỉ có thểt ự mình động thủ mời Tả đại sư cùng nhau tới Kỷ gia bản phủ thôi, đắc tội rồi.
Sát Hành Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt, một đạo khí tức ma tính liền rót vào trong đôi mắt đẹp của nàng, khiến nàng trực tiếp ngất đi, sau đó ném bay nàng ra ngoài.
Thân thể mềm mại đâm vào trên một gốc cây hòe, bành một tiếng liền rơi trên mặt đất.
Kỷ Thương Nguyệt dù nói thế nào cũng là một vị giai nhân, tuyệt đại, có vài phần giống với Thần Phi Kỷ Linh Huyên, nhưng Sát Hành Vân lại không có chút thương hương tiếc ngọc, vứt nàng đi như một túi rác.
Đây chính là dị hình dị!
Oanh!
Khói đen trên người Sát Hành Vân bắt đầu khởi động, áo đen tán vỡ ra, một cánh tay cực lớn phủ đầy vẩy đen kịt vươn ra ngoài, nó như một ngọn núi nhỏ, lập tức chấn vỡ bảy, tám tòa trận pháp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT