Nhưng mà linh khí trên người hắn còn không kịp ngưng tụ, liền lại bị Phong Phi Vân hung hăng một cước đá bay. Hắn đâm đầu đụng vào một thân cây bên cạnh làm nó bị chặt đứt đôi.
- Rầm!
Thân cây vững chắc bị đầu của hắn nện gẫy, còn cả người hắn đều cắm thẳng trên mặt đất, đầu cơ hồ đều chui vào lòng đất.
- Coi như anh họ ngươi là Thiên Vương lão tử, nếu như dám tới cứu cái đồ khốn nhà ngươi này, thì ta cũng đánh không bỏ qua.
Phong Phi Vân một cước dẫm trên mông Bắc Minh Đường, truyền tất cả linh khí trên người vào bàn chân để trấn áp cho hắn vô phương đứng dậy.
Bắc Minh Đường không có một thân tu vi không gì sánh nổi, nay lại bị chiến uy của Linh Khí đánh cho tan tác, hai tay hai chân cùng phát lực mà cũng không cách nào đứng lên từ trên mặt đất.
Nếu như nói Phong Phi Vân giờ phút này tạo hình rất giống một con thần quy, mà động tác của Bắc Minh Đường giờ phút này liền càng giống như một con Ô Quy.
- Anh họ ta chính là một trong thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, Bắc Minh Bại Thiên!
Bắc Minh Đường hô lên.
- Thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi!
Phong Phi Vân nhíu mày, trong óc trong nghĩ tới trận chiến ấy giữa công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy. Hai người này cũng là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, sức chiến đấu quả thực có thể nói nghịch thiên. Nện cho quả núi cao cũng bị vỡ vụn.
- Bắc Minh Bại Thiên đã là cái chó gì, hai người công tử Vô Hà và Đông Phương Kính Thủy liên thủ đều không phải đối thủ của ta. Nếu như hắn đến đây, ta cũng đánh không tha.
Phong Phi Vân mặc dù là huyên hoang khoác lác, nhưng mà mặt không đỏ, thần bất loạn, cực kì khí thế.
Đương nhiên tất cả mọi người biết hắn đang thổi phồng khoác lác, nhưng mà dám nói ra như vậy, đích thật cũng là can đảm hơn người.
Một tràng tiếng ồn truyền đến, những tu tiên giả ở xa xa vây xem vội vàng giạt ra, như tránh rắn độc, rồi đều phát ra âm thanh thổn thức.
- Nữ nhân đẹp quá !
Có người phát ra tiếng thán phục như vậy.
- Làm thế nào lại có hai cỗ xác ướp cổ đi theo phía sau nàng, trên người vẫn còn mặc áo cà sa rách nát. Chẳng lẽ nàng là người Cản Thi ở Tây Vực phủ ?
- Không giống, người Cản Thi cũng cần bùa chú hoặc là thi linh thì mới có thể thúc giục chiến thi. Nhưng mà hai cỗ xác ướp cổ này lại tự động đi theo sau nàng, trong mắt vẫn còn có cả linh tính, phảng phất xác ướp cổ đều sinh ra trí tuệ.
...
Mọi người càng lùi càng xa, không dám chắn đường nàng.
Phong Phi Vân tự nhiên cũng nghe được những tiếng bàn luận của những người này, nụ cười trên mặt có hơi cứng đờ. Từ sau lưng truyền đến một cỗ tà khí ngập trời, khiến cho toàn thân hắn đều phát lạnh.
Một cỗ khí tức kì quái này là quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức làm cho lòng người run rẩy.
Lộc cộc !
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở phía sau.
Mặc dù còn không thấy người mới tới rốt cuộc là ai, nhưng mà sau lưng Phong Phi Vân lại sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Mà ngay cả Thần Cơ trong đan điền đều lờ mờ thất sắc, bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế thiếu chút nữa vỡ vụn.
Bàn chân thu trở về từ trên mông Bắc Minh Đường, hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
- Giao Hóa Đạo Thạch ra đây cho ta!
Một bàn tay lạnh như băng mà kì quái đã vươn ra ở trước mặt Phong Phi Vân.
Âm thanh của nàng cũng vẫn lạnh giá như băng vậy, hơn nữa mang theo sát khí lộ rõ. Nó làm cho người nào nghe được thì lỗ tai phát nhức, thật giống như toàn thân đều bị đông lạnh, vô phương nhúc nhích.
Một đôi tay kia của nàng rất tinh xảo, cũng rất mềm mại, tựa như một vị đại sư dùng ngọc đẹp chạm trổ mài được một nửa. Nó không mang theo bất cứ tỳ vết nào, ngón tay mảnh khảnh, thon thả mềm nhẵn, trắng nõn mà tinh tế.
Làm cho người ta rất muốn vươn tay để ôm lấy một cánh tay ngọc khéo léo mà mà mềm mại này của nàng.
Nhưng mà sau khi Phong Phi Vân nhìn thấy một cánh tay ngọc này, đồng tử thu lại mãnh liệt mà lạnh toát sống lưng. Hắn chỉ muốn được cách li cái tay ngọc này càng xa càng tốt.
Ngón tay này đã bóp chết một vị Cự Kình, càng là thiếu chút nữa cũng sống sờ sờ mà bóp chết hắn.
Tiêu Nặc Lan!
Nàng đang đứng ở trước người Phong Phi Vân, cũng vẫn mặc bộ phật y trắng tinh không chút bụi bậm, đai lưng bằng tơ xanh, đôi mắt kín đáo không mang theo bất cứ tình cảm gì, thậm chí đều không tiếp thu được khí tức trên người nàng.
Nữ Ma làm sao có thể là người?
Nàng căn bản là không nhận ra Phong Phi Vân, hay Phong Phi Vân căn bản là không có tư cách khiến cho nàng nhớ kỹ.
Nhưng làm thế nào mà nàng lại xuất hiện ở chỗ này?
Không ai có thể hiểu rõ tâm tình của Phong Phi Vân giờ phút này, chỉ nghĩ thoát được càng xa càng tốt.
- Này! Con mẹ nó ngươi là ai a? Ngươi cứ nói giao cho ngươi, liền giao cho ngươi?
Vu Cửu trực tiếp tiến lên, chỉ vào Tiêu Nặc Lan chính là thoá mạ một hồi.
Cái tên vũ phu đầu trọc này quả thực chính là một kẻ đầu gỗ, coi như là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ đắc tội hắn, hắn cũng chặt đầu không chớp mắt.
Ánh mắt của Tiêu Nặc Lan có hơi liếc sang nhìn hắn, Phong Phi Vân nhìn thấy ý định giết người trong mắt nàng thì vội vàng lấy ra Hóa Đạo Thạch, trực tiếp bỏ vào trong tay nàng.
Sau khi Hóa Đạo Thạch cầm vào trong tay, ý định giết người trong mắt Tiêu Nặc Lan chợt biến mất. Nàng căn bản không liếc mắt nhìn bất cứ người nào ở đây, xoay người liền đi.
Hai tên xác ướp tăng nhân cổ khoác áo cà sa, huyết nhục toàn thân đã khô héo thối rữa, nhưng mà đôi mắt lại đang phóng ra ánh vàng rực rỡ, cung kính đi theo phía sau người nàng. Bước đi của chúng cũng không cứng ngắc, ngược lại vẫn còn có vẻ có chút linh hoạt.
- Hai vị xác ướp tăng nhân cổ này đã đạt tới thi biến lần thứ ba.
Phong Phi Vân gắt gao nắm quyền, ánh mắt nhìn theo hướng bóng lưng mảnh khảnh của Tiêu Nặc Lan đang đi xa mà lông mày nhíu lại thật chặt. Vị Nữ Ma này làm thế nào lại đến Phong Hỏa Liên Thành?
Tiêu Nặc Lan cường đại và hung ác ra sao, Phong Phi Vân so sánh bất luận kẻ nào đều biết rõ ràng. Đồn đại ngay cả thành Tử Tiêu Phủ đều bị nàng công phá, biến thành một tòa Tử Thành, vài thế lực lớn trong thành Tử Tiêu Phủ đều bị ép phải thoát đi, không dám chính diện giao phong với nàng.
Nàng xuất hiện ở thành Tử Tiêu Phủ, nhất định là có mục đích.
- Nàng... rốt cuộc nàng ta là ai, làm thế nào ta cảm giác bị nàng nhìn thoáng qua liền chỉ thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.
Vu Cửu trước sau như một không sợ trời không sợ đất, giờ phút này toàn thân đều chảy mồ hôi khiến cho y phục trên người đều bị ướt đẫm. Quả tim giờ phút này đều vẫn còn đang đập thình thịch.
Tiêu Nặc Lan vẻn vẹn chỉ nhìn hắn nửa con mắt, mà thiếu chút nữa đã muốn lấy tánh mạng của hắn.
Nếu không có Phong Phi Vân sớm giao ra Hóa Đạo Thạch vào trong tay Tiêu Nặc Lan, thì giờ phút này khẳng định là hắn đã bị chết hài cốt không còn tồn tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT