Phong Phi Vân thu hồi nụ cười trên mặt, sắp xếp có hơi ngốc ngếch mà nói:
- Ta cảm giác được... Nữ nhân này có vóc người quả thực không dằn lòng
được, tuyệt đối là cực phẩm chốn nhân gian. Nhưng huynh đệ Hoàng Phong
Lĩnh chúng ta có ba nghìn, ở đây cũng có ba trăm mà thôi. Chúng ta
thích, nhưng mà đối với những huynh đệ không có mặt thì có đúng là có
hơi không công bình chăng ?
- Ý của ngươi là?
Nhị đương gia hiển nhiên là người chú trọng nghĩa khí. Bị Phong Phi Vân vừa nói như vậy thì lập tức có hơi hiểu ra.
Thứ tốt, tự nhiên là mọi người cùng nhau chia xẻ!
- Mang nàng về Hoàng Phong Lĩnh, chờ tất cả gia chủ đến đông đủ, chúng
ta lại hàng đêm động phòng với nàng cũng không trễ, ha ha!
Phong Phi Vân phá lên cười, đề nghị như thế, cũng vẻn vẹn chỉ là muốn tranh thủ thời gian.
Chỉ cần tu vi của hắn và Kỷ Thương Nguyệt khôi phục, thì đủ để giết được một nửa những tên đạo tặc Hoàng Phong này.
- Phì... hừ! Miệng chó không phun ra ngà voi!
Kỷ Thương Nguyệt rất là oán giận trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, miệng
lưỡi hỗn đản này quả thực so sánh đạo tặc Hoàng Phong đều phải bỉ ổi
hơn. Sớm muộn có một ngày sẽ cắt bỏ đầu lưỡi của hắn đi. Vừa nghĩ tới
đầu lưỡi Phong Phi Vân, lập tức hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trên
gương mặt xanh mét của Kỷ Thương Nguyệt lập tức xuất hiện một vết đỏ
ửng, hận ý càng đậm.
Mặc dù, tất cả mọi người cảm giác được thất vọng, nhìn Kỷ Thương Nguyệt
mà đều cảm giác toàn thân bốc tà hỏa, nhưng mà "Đại Ngưu" nói cũng rất
có đạo lý. Đích thật là một hảo huynh đệ chú trọng nghĩa khí.
Kết quả là, một đám đạo tặc dắt Đại Trùng Lân nhằm hướng tới Hoàng Phong Lĩnh mà chạy trở về. Trên lưng Đại Trùng Lân tự nhiên có thồ Quý gia tỷ muội. Hai thiếu nữ này thì một người bị nhốt trong lồng sắt, trên người quấn đầy xích sắt và bùa chú, người khác lại bị đóng băng. Đám đạo tặc
này mặc dù lộ rõ hứng thú, nhưng mà đều không làm được cách nào để các
nàng rơi vào trong tay. Cuối cùng cũng chỉ có thể trước hết đem bọn họ
về Hoàng Phong Lĩnh.
Đồn đại Hoàng Phong Lĩnh có một vị cao nhân có nghiên cứu sâu sắc đối
với bùa chú. Có lẽ ông ta có thể thả thiếu nữ bị nhốt trong lồng sắt ra. Thiếu nữ này cũng là cực phẩm nhân gian, trong lòng mọi người đều tràn
ngập chờ mong.
Về phần mỹ nhân lạnh lùng Kỷ Thương Nguyệt của chúng ta, đương nhiên là
bị Phong Đại Ngưu ôm ở trong tay. Một tay ôm ở trên eo ngọc của nàng,
một tay ôm chân ngọc thon thả của nàng, quả thực đồ tốt thì chẳng nhường ai hâm mộ.
- Đại Ngưu ca, ngươi có mệt hay không. Nếu không ta tới giúp ngươi ôm, ngươi trước nghỉ ngơi?
Có người chủ động xun xoe.
- Không cần, không cần, ta không mệt.
Linh khí trong thân thể bản thân Phong Phi Vân đã tiêu hao quá lớn,
nhưng lại không kịp khôi phục, làm sao có thể không mệt. Giờ phút này
hắn cũng sớm đã đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu. Nhưng mà hắn cũng
không dám giao Kỷ Thương Nguyệt vào trong tay những đạo tặc này.
Chỉ là nhìn một đôi mắt sắc bén kia của mỹ nhân lạnh lùng cũng đã đủ
Phong Phi Vân uống một bầu. Thật giống như đang nói, nếu như ngươi dám
giao ta cho những hỗn đản này, chúng ta liền đồng quy vu tận.
Kỷ Thương Nguyệt cũng là không có cách nào a! Mặc dù hỗn đản Phong Phi
Vân này cũng không phải người tốt gì, hơn nữa cũng là một kẻ phóng đãng
bạt mạng. Nhưng mà dù sao chính mình hiện tại mới chỉ bị một mình hắn
chiếm tiện nghi mà thôi. Bị một người chiếm tiện nghi, rốt cuộc so với
bị rất nhiều người sờ soạng thì vẫn còn tốt chán. Vả lại gia hỏa này mặc dù vô sỉ một chút, ít nhất vẫn còn vóc dáng giống người một chút, so
với đám đạo tặc kia thì cũng phải thuận mắt không ít.
Đây cũng là tâm trạng của nữ nhân chưa trải việc đời. Đương nhiên đối
với nam nhân mà nói thì lại hoàn toàn trái ngược. Nếu như thật sự có mỹ
nữ muốn tới cưỡi lên chính mình, vậy thì cũng không muốn chỉ một người
đến, lão thiên gia, càng nhiều càng tốt a!
Tia nắng ban mai đã đạt đến mức rực rỡ nhất, mặt trời đỏ rực như một viên Chu Đan!
Trong núi mọc rất nhiều những cây cổ thụ cao lớn xanh biếc, từng đợt
từng đợt sương mù trắng xóa đang cần mẫn gột rửa cho những ngọn núi.
Trong khung cảnh say mê hấp dẫn mờ ảo, những ngọn núi nhô lên giống như
những ngọn Tiên Sơn đang bay lơ lửng ở mây mù.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Một tiếng vang thật lớn từ xa xa truyền đến. Nó chấn cho những làn mây
mù này đều bị vỡ tan. Một đạo khí đen bốc lên ngút trời, tiếng kiếm rít
vang vọng trời cao.
Cả một đám đạo tặc đều bị kinh động, đồng thời ngừng bước chân lại. Cho
là có kẻ đánh lén, tất cả mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu.
- Nhị đương gia, tựa hồ có người đang đánh cướp giết người ở trong địa bàn đạo tặc Hoàng Phong chúng ta !
Một vị đạo tặc thính mũi ngửi ngửi hít hít, từng đạo không khí bị hắn
hút vào trong bụng, ngửi thấy được một mùi máu tươi nhàn nhạt.
- Đi, đi xem một chút!
Đám đạo tặc liền thay đổi lộ tuyến, chúng đi về hướng âm thanh đánh nhau kia truyền đến. Bọn chúng hiển nhiên định đi trấn lột lại. Phong Phi
Vân cũng có chút tò mò, trong Vương Ốc Sơn này trừ người của Kỷ gia ra,
chẳng lẽ còn có cao thủ tu tiên?
Vào lúc mọi người chạy tới nơi xảy ra sự việc, chỉ thấy một khối mộ bia
cực lớn cao hơn ba chục thước lập ở dưới chân núi. Trên mộ bia có thể
thấy vết rạn khắp nơi, đầy những mảng vỡ, phảng phất tùy thời đều sẽ tan thành mảnh vụn.
Trên mộ bia có khắc một bộ bức họa ông lão. Nhưng mà giờ phút này bức
họa ông lão cũng đã nứt ra vô số đường chằng chịt, đường nét đều trở nên lờ mờ.
Khi mà mộ bia vỡ vụn thì cũng là lúc bức họa của ông lão bị nghiền nát.
- Tôn lão đầu, "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" rốt cuộc bị ngươi giấu ở chỗ nào.
Nếu như ngươi lại không nói ra, ta lại xuất một quyền là có thể đánh cho mộ bia này chia năm xẻ bảy.
Kỷ Phong Lãnh chân đạp trên đỉnh mộ bia, cao cao đứng thẳng, trong một đôi mắt lạnh lẽo hiện rõ ý định giết người.
Hắn nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng mà tu vi bản thân lại không phải tầm thường. Giống như Kỷ Thương Nguyệt hắn đều là Tử Linh Tử mà Kỷ gia tốn hao vô số tài nguyên bồi dưỡng, có khả năng xưng hùng
trong thế hệ trẻ tuổi.
Tôn lão đầu vốn là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng mà tuổi thọ lại không còn nhiều lắm, tinh khí tan rã. Hơn nữa trên người đầy những vết thương
không thể chữa khỏi khi đánh một trận cùng Sát Hành Vân. Nếu không phải
như thế thì làm sao lại bị một kẻ vãn bối như Kỷ Phong Lãnh dẫm nát dưới chân.
Người già rồi cũng có một ngày này, khi mà uy thế không đủ để tự bảo vệ
mình, như vậy cũng rất có thể sẽ bị tiểu bối giết chết, đây chính là nỗi buồn đau của cường giả.
Tôn lão đầu tự nhiên cũng có sự kiêu ngạo của mình, sự kiêu ngạo của một cường giả. Lão chiếm cứ vị trí trên mộ bia, một đôi mắt già nua nhìn về phương xa, giống như đang hồi ức lại ngày xưa huy hoàng, đôi mắt kia
càng ngày càng mờ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT