- Ta đoán câu hỏi thứ ba là thiên cơ trùng động có ở trong Thủy Nguyệt Thiên cảnh đúng không? Hiện tại ta trả lời cho ngươi biết, ngươi đoán đúng, thiên cơ trùng động ở trong Thủy Nguyệt Thiên cảnh. Ta đã trả lời câu thứ ba rồi, chắc ngươi biết đáp án câu thứ hai?
Phong Phi Vân mỉm cười nói:
- Diệt thế giả vực ngoại và Thủy Nguyệt Thiên cảnh có thù lớn, Thủy Nguyệt thánh thần giết ba thánh linh vực ngoại ẩn núp đương nhiên không ai nghi ngờ Thủy Nguyệt thánh thần là Thiên Đạo. Không người nghi ngờ tất nhiên Thủy Nguyệt thánh thần càng an toàn, nàng có thể yên lòng ở lại khai sáng thiên cơ trùng động. Không ai ngờ rằng thiên cơ trùng động nằm ở Thủy Nguyệt Thiên cảnh. Ta chỉ tò mò là bốn phủ chủ ban vạn thánh tập kết lệnh, Thủy Nguyệt thánh thần làm sao ở lại đây?
- Đây là vấn đề thứ bốn.
Thủy Nguyệt Đình nói:
- Ta biết trong lòng ngươi có nhiều thắc mắc, đừng nói ba câu, ngươi muốn hỏi ba mươi vấn đề cũng không hết. Ngươi bước vào điện vũ thì ta sẽ cho phép ngươi hỏi thêm ba vấn đề. Hãy suy nghĩ kỹ rồi hỏi, ta chỉ cho ngươi bấy nhiêu cơ hội.
Phong Phi Vân không chút nghĩ ngợi đẩy cửa điện vũ ra.
Két két két két két!
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào điện vũ rộng rãi, kéo bóng dáng Phong Phi Vân thật dài.
Cửa điện vũ tự động khép lại.
Vù vù vù vù vù!
Trong điện vũ thắp sáng ba mươi sáu thần đăng bay lơ lửng, chiếu sáng không gian này.
Một nữ nhân xinh đẹp đứng trong điện vũ, vóc dáng cao kiều,tóc đen ngang eo. Quần áo mỏng tỏa linh quang, nàng như đóa sen nhỏ xanh biếc trên mặt nước.
Nữ nhân chắp hai tay sau lưng, tay kia nâng con thuyền nhỏ màu bạch ngọc. Thuyền ngọc trong suốt lấp lánh, bảo quang rạng rỡ, nhiều hoa văn bí ẩn khắc trên thuyền.
Phong Phi Vân nhìn thuyền nhỏ bạch ngọc trong tay nữ nhân, con ngươi co rút lộ tia sáng lạnh.
Phong Phi Vân hỏi:
- Nàng đã làm gì Đông Phương Kính Nguyệt?
Thủy Nguyệt Đình nhìn Phong Phi Vân:
- Ngươi xác định đây là câu hỏi thứ bốn?
Phong Phi Vân kiềm nén lửa giận, nhắm mắt lại, khi mở ra thì con ngươi lan tràn vô số chân lý đạo tắc, nhìn thấu các chân lý trên cõi đời.
Phong Phi Vân nói:
- Đạo tâm chủng thần, Thủy Nguyệt Đình là thần tà, biến thành thần chủngtrồng trong người Đông Phương Kính Nguyệt. Hiện tại nàng là Đông Phương Kính Nguyệt, không, tu vi của Thủy Nguyệt Đình cao hơn Đông Phương Kính Nguyệt, nên là Thủy Nguyệt Đình khống chế thân hình này. Rốt cuộc nàng là Thủy Nguyệt Đình hay Đông Phương Kính Nguyệt?
- Ngươi đã loạn, quan tâm sẽ bị loạn. Rốt cuộc ngươi quan tâm Đông Phương Kính Nguyệt hay Thủy Nguyệt Đình? Được rồi, ta biết cảm xúc trong lòng ngươi rất phức tạp, để ta giúp ngươi sửa sang lại.
Thủy Nguyệt Đình lạnh nhạt nói:
- Thật ra Đông Phương Kính Nguyệt và Thủy Nguyệt Đình ban đầu là cùng một người.
Mỗi lần gặp Thủy Nguyệt Đình là Phong Phi Vân khó kiềm chế cảm xúc, dễ dàng bị nàng ảnh hưởng.
Phong Phi Vân chắp hai tay, niệm Kim Tàm Kinh, rất nhanh bình ổn nỗi lòng rối loạn.
Phong Phi Vân nói:
- Nàng nói ban đầu chắc ngược dòng đến thời kỳ thái cổ?
Thủy Nguyệt Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Cuối thời kỳ thái cổ có một nữ nhân tên Thủy Nguyệt Đình, ha ha ha, đương nhiên lúc bấy giờ không bao nhiêu người biết cái tên này. Hiện tại càng ít người biết. Nàng có một xưng hô như sấm bên tai, Tâm Linh Kiếm Thần.
Phong Phi Vân tiếp lời:
- Một trong bảy hung ma thái cổ, Tâm Linh Kiếm Thần.
Thủy Nguyệt Đình nói:
- Đối với tu sĩ di châu hỗn nguyên đại thế giới thì gọi bọn họ là bảy hung ma thái cổ, nhưng với tu sĩ vực ngoại bảy đại thế giới thì danh tiếng của bảy người không yếu hơn Nhân Tổ, Thái tổ, thuộc thủy tổ đẳng cấp thần thánh.
Phong Phi Vân tiếp tục lắng nghe.
Thủy Nguyệt Đình cười khổ nói:
- Cuộc chiến thái cổ, tuy bảy hỗn nguyên đại thế giới vực ngoại thế tới rào rạt, cường giả như mưa, thánh linh như binh nhưng di châu hỗn nguyên đại thế giới sinh ra một đại thánh chặn lại vực ngoại tấn công.
- Tâm Linh Kiếm Thần thua trong tay đại thánh kia. Làm người ta bất ngờ nhất là Tâm Linh Kiếm Thần và đại thánh yêu nhau, vực ngoại Kiếm Thần và đại thánh di châu hỗn nguyên đại thế giới đi yêu nhau, ngươi nói xem có buồn cười không?
Phong Phi Vân trả lời:
- Miễn là yêu thật lòng thì không xem như buồn cười.
Thủy Nguyệt Đình lắc đầu, nói:
- Yêu thật lòng? Đúng là có, còn thề không tham gia vào chiến tranh này, ẩn cư ở Bắc hải.
- Tiếc rằng khi các lục địa di châu hỗn nguyên đại thế giới chìm vào đáy biển, ức vạn thương sinh chết trước mặt hắn, xác trôi dạt nguyên Bắc hải, máu nhuộm đỏ sông nước thì hắn đã quên lời thề, lại ra tay với tu sĩ vực ngoại. Một ngày liên tục chém sáu vị thánh vương, trong đó có đồng môn, tộc nhân của Tâm Linh Kiếm Thần.
- Hắn vứt bỏ lời thề tương đương từ bỏ nàng.
- Hai người yêu nhau cuối cùng thành kẻ thù. Tâm Linh Kiếm Thần đâm nhát kiếm kia không chỉ hận hắn giết đồng môn, tộc nhân của mình, càng hận hắn xem lời thề của hai người là gió thoảng bên tai, xem tình cảm của hai người là trò vớ vẩn.
- Một nam nhân không thể giữ lời thề, ngươi hy vọng hắn sẽ làm bạn bên ngươi suốt đời sao?
Phong Phi Vân nói:
- Thái cổ thần phượng là đại thánh, Tâm Linh Kiếm Thần không giết hắn được.
Thủy Nguyệt Đình nói:
- Tâm Linh Kiếm Thần tu kiếm chuyên chém lòng người, muốn chém được lòng người thì phải chém tâm mình trước. Tâm Linh Kiếm Thần biết không giết hắn được, nhát kiếm kia chứa hận, kiếm đâm ra là tâm chết, không thể giết kẻ địch thì tự chém mình. Nhưng cuối cùng thái cổ thần phượng chết trước.
Phong Phi Vân nói:
- Thái cổ thần phượng tự nguyện bị nàng giết chết.
Thủy Nguyệt Đình gật đầu, nói:
- Đúng, trên đời chỉ có một người giết được đại thánh, đó là bsản thân đại thánh. Thái cổ thần phượng chết, trái tim Tâm Linh Kiếm Thần cũng chết theo. Cuối cùng Tâm Linh Kiếm Thần chết, câu chuyện đến đây là kết thúc, dường như chấm dứt theo thời đại thái cổ. Ngươi cảm thấy trong bọn họ ai đúng ai sai?
Trong điện vũ chìm vào tĩnh lặng, chỉ có các thần hỏa phập phềnh.
Thật lâu sau Phong Phi Vân lên tiếng:
- Trên đời này không có đúng và sai tuyệt đối. Có lẽ sai hết, hoặc đúng hết.
Phong Phi Vân nhìn Thủy Nguyệt Đình chằm chằm:
- Câu chuyện thế là hết? Sao ta cảm thấy nó chỉ mới bắt đầu.
Thủy Nguyệt Đình cười nói:
- Đúng, câu chuyện chỉ mới bắt đầu. Thái cổ thần phượng chết nhưng linh hồn bất diệt, đi địa ngục, lấy luân hồi chi ấn. Từ đó thái cổ thần phượng biến mất khỏi thiên địa, không còn xuất hiện nữa.
- Tuy trái tim Tâm Linh Kiếm Thần chết nhưng người vẫn sống thật lâu, xây dựng tượng thần cho mình, để lại căn nguyên ký ức. Linh hồn Tâm Linh Kiếm Thần đi địa ngục, muốn tìm thái cổ thần phượng, nhưng nàng không tìm ra ngược lại gặp cái gì đí rồi luân hồi chuyển thế.
Phong Phi Vân lên tiếng:
- Ta hiểu rồi.
Thủy Nguyệt Đình hỏi lại:
- Ngươi hiểu cái gì?
Phong Phi Vân trả lời:
- Ta đã hiểu tại sao nàng sống từ thái cổ đến tận bây giờ. Xuất hiện xây dựng tượng thần cho mình, tích lũy nhiều nhang khói, lực lượng tín ngưỡng biến thành tà thần.
- Linh hồn thì luân hồi chuyển thế, sau khi chuyển thể sẽ được căn nguyên ký ức phong ấn kiếp trước, tu luyện đạo tâm chủng thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT