- Rầm!

Một đạo khí lạnh từ đámmây đen trên màn trời phóng xuống. Nó liền làm đông lạnh mũi tên màu xanh kia thành khối băng, sau đó vỡ vụn ra. Khí lạnh tịnh không hề biến mất, trực tiếp giáng xuống. Nó kết thành một tầng băng cứng hơi mỏng trên người Quý Tâm Nô, đóng băng nàng vào bên trong.

Cả một vùng lớn núi non trùng điệp đều bị khí lạnh bao trùm, phủ kín một tầng sương trắng, thật giống như mùa đông khắc nghiệt trong núi, tràn đầy tuyết đọng nơi nơi.

Cái hồ lớn kia bị đóng băng biến thành màu trắng xóa, khiến cho Vương Ốc Sơn đen sì đều ánh lên một tia ánh sáng.

- Lực lượng thực cường đại, đây là một vị thần sao?

Phong Phi Vân hỏi.

- Hắn không phải thần, hắn là Dị Hình Dị, chính là một trong Dương Giới Tam Dị. Hắn là tà ma, hắn là ma quỷ.

Quý Tiểu Nô tránh ra từ trong tay Phong Phi Vân, rơi ở trên mặt đất, sau đó chạy về hướng phía sau.

Lúc này trên mặt nàng không có một chút vẻ sợ hãi nào nữa, thật giống như muốn đi liều mạng cùng Sát Hành Vân.

- Ngươi định làm chi, ngươi điên rồi!

Phong Phi Vân đuổi theo, đè bả vai của nàng xuống.

Quý Tiểu Nô trực tiếp hất bay Phong Phi Vân đi ra ngoài, lạnh lùng chỉ vào hắn mà nói:

- Bắt đầu từ bây giờ ngươi cút cho ta, xa được tới đâu thì chạy xa tới đó. Chuyện này căn bản không phải ngươi có khả năng tưởng tượng. Ngươi là một hỗn khất nhi, tiếp tục tham gia vào thì chỉ biết dâng ra tính mạng.

- Ta không phải hỗn khất nhi, ta là Tầm Bảo Sư.

Phong Phi Vân nói không biết xấu hổ nói. Hắn đứng lên từ trên mặt đất, chỉnh lý một phen quần áo càng bị rách nát, trên mặt vẫn còn dính đầy lá cây và bùn đất. Cho dù ai đều không thể gắn liền hắn và Tầm Bảo Sư chung một chỗ.

- Cút đi! Ngươi tính mười lần sai chín, một kẻ nửa vời. Ta cảnh cáo nếu như ngươi lại theo kịp, thì ta cắt đứt chân của ngươi.

Quý Tiểu Nô nước mắt lưng tròng, mặc dù biết rõ quay lại chính là chết, nhưng mà nàng cũng không thể bỏ lại mặc kệ tỉ tỉ của mình.

Nàng bảo Phong Phi Vân cút đi, cũng là không muốn hắn vô duyên vô cớ bị mất tính mạng. Dù sao bọn họ đều là người mang điềm xấu, nếu như hắn lại đi chung một chỗ với chính mình thì coi như không chết ở trong tay Sát Hành Vân, thì cũng bị chết ở dưới tay Tử Tướng Kỷ gia.

Cuối cùng nàng hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phong Phi Vân, sau đó liền dứt khoát xoay người, biến thành một bóng dáng màu xanh biếc, bay vút đi về hướng cái hồ lớn.

- Sát Hành Vân, nó vẫn còn chỉ là một đứa trẻ con, lại xuống tay độc ác đối với nó như thế. Lão đầu tử ta hôm nay coi như liều mạng, thì cũng muốn giáo huấn ngươi thật tốt một phen.

Mộ bia cao hơn ba chục thước bỗng nhiên bay vụt lên, tựa như một mảnh vách đá dựng lên không, trực tiếp đụng vào đám mây đen cuồn cuộn khắp bầu trời.

Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp trong không trung, âm thanh đánh nhau rung động trời cao. Vô số điện quang vững chắc đan vào chung một chỗ, thật giống như vô số điện long đang xuyên qua không gian.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Hai đại nhân vật tuyệt đỉnh đang giao chiến, vẻn vẹn chỉ là một dòng chấn khí tràn ra liền làm cho một khối đá lớn cao vài trăm thước vỡ tung, nổ thành phấn vụn.

Phong Phi Vân đứng ở tại chỗ mà có hơi ngẩn người. Lúc này khẳng định chạy trối chết là lựa chọn tốt nhất, dù sao chuyện này vốn cũng không quan hệ gì tới hắn. Cái gì mà Dương Giới Tam Dị và Kỷ gia, hắn đều cũng không quen gì ai a!

Huống chi chính mình hiện tại chiến lực còn chưa hề hoàn toàn khôi phục, càng không nên đi quản loại sự việc xấu không quan hệ gì tới mình.

- Phong Phi Vân a! Phong Phi Vân! Ngươi cũng không phải rất quen cùng bọn họ, người ta đã bảo ngươi lăn đi, ngươi vẫn còn mặt dày mày dạn đi theo, thế này không khoa học a! Bây giờ quả là thoát được càng xa càng tốt, miễn rước họa vào bản thân.

Trong lòng Phong Phi Vân suy nghĩ như thế, nhưng mà bước chân dẫu như thế nào lại đều không bước đi nổi.

- Nhưng mà bọn họ đối với ngươi chính là có ân cứu mạng. Nếu như hồi đó bỏ mặc ngươi trong dãy núi Vương Ốc, sợ là vào đúng lúc đó ngươi cũng đã chết đói.

Phong Phi Vân đúng là ghi nhớ trong lòng đối với ân tình của Quý Tâm Nô, nữ nhân dịu dàng mà lương thiện này đã khắc sâu vào trong tim của hắn.

Thiên hạ còn biết tìm đâu ra nữ hài tử tốt như vậy, chết một người có thể bị thiếu đi một người a!

Phong Phi Vân cắn răng mạnh một cái, trong lòng hạ quyết tâm.

Phía sau lại có tiếng nói mạnh mẽ truyền đến!

- Trong Vương Ốc Sơn đại chiến liên tục, xem ra hai yêu nghiệt kia rất có thể đã trốn đến nơi này.

- Mới vừa rồi ta thấy một ánh màu xanh biếc lóe lên, hẳn là chính là một yêu nghiệt trong đó!

- Nó không chạy thoát được đâu, Kỷ Phong Lãnh đã đi ngăn cản đường chạy của nó trước một bước, chúng ta từ phía sau chặt đứt đường lui của nó.

...

Hai đạo bóng đen từ trên đồi núi bay vút đến, bọn họ người mặc áo giáp đen tuyền, quanh thân hắc vụ lượn lờ, hai mắt trống rỗng, trên người Tử khí dạt dào.

Đúng là hai vị Tử Tướng, bọn họ bị động tĩnh quá lớn trong dãy núi Vương Ốc làm kinh động, nên đã từ trấn Thanh Phong chạy lại đây. Nay vừa mới phát hiện tung tích Quý Tiểu Nô, hiện tại đang muốn bao vây nàng.

- Ơ, ngươi là người ở đâu, tại sao lại xuất hiện trong dãy núi Vương Ốc ?

Hai vị Tử Tướng ngạc nhiên ngừng lại, áo giáp trên người va đập vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Chúng đứng ở cách hơn mười trượng, nhìn chăm chú hỗn khất nhi trước mắt này.

Gia hỏa này cũng quá nghèo túng, hai bàn chân để trần, quần sớm bị cành cây xé nhiều chỗ, áo sống càng là rách tơi tả từng mảnh từng mảnh. Đặc biệt một tấm vải đen bao quanh mặt, quả thực ngay cả gương mặt đều không nhận ra.

Đây là thứ mới từ trong hầm đi ra ?

- Tên ta là Phong Nhị cẩu, hai vị đại hiệp tha mạng a!

Trong hai mắt Phong Phi Vân mang theo vẻ kinh ngạc, hai chân đang lạnh run.

- Phong Nhị cẩu, lại là ngươi!

Kỷ Thương Nguyệt xé rách màn đêm, bay ra từ trong bóng tối, quần áo như sắt, cầm trong tay la bàn bát quái, một đôi mắt lạnh lùng giống như hai đạo hàn kiếm.

Phong Phi Vân ngẩn ra, thầm kêu một tiếng không ổn. Làm thế nào mà nàng cũng chạy tới nơi đây.

Kỷ Thương Nguyệt chính là Tử Linh Tử do Kỷ gia bồi dưỡng, tu vi đã đạt tới Thần Cơ trung kỳ. Coi như là nhân vật cấp bậc trưởng lão trong thế hệ trước đến đây, thì cũng không phải đối thủ của nàng.

Tử Linh Tử Kỷ gia nổi tiếng cả phủ Nam Thái, có thể so với thiên tài nghịch thiên của Đại gia tộc, từ nhỏ liền được bồi dưỡng và huấn luyện trong tuyệt cảnh, so sánh thiên tài nghịch thiên đều đáng sợ hơn.

Nhưng mà mỗi một đời thì Tử Linh Tử đều cực kì ít, chưa từng có vượt qua năm người!

Kỷ Thương Nguyệt chính là một trong số đó.

Trên người nàng mang theo khí lạnh, một gương mặt lạnh lùng mà tuyệt đẹp kia luôn cứng ngắc tựa như Hàn Băng. Người bình thường vẻn vẹn chỉ là nhìn thấy nàng đều sẽ không nhịn được lui về phía sau, đây là sự sợ hãi theo bản năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play