Một khối đại lục nơi đặt đại doanh kia của Bán yêu minh chính là nơi cằn cỗi nhất của Hồng Diệp tinh, mà một khối đại lục của cảnh chủ phủ lại là một khối đại lục giàu có nhất Hồng Diệp tinh, tu sĩ tụ tập cũng nhiều nhất, tinh anh hiền sĩ tụ tập đến từ các đại vực.

Linh xa trực tiếp hướng cảnh chủ phủ của Diệp Hồng cảnh bay đi, đến một phiến sơn lĩnh ốc địa, sơn lĩnh nơi này cũng hết sức cao, giống như chọc trời, tựa như từng đầu thiết long nằm ngang, đại hà to lớn, rộng lớn như biển.

Đệ tử tinh anh của cảnh chủ phủ đều tụ tập ở một mảnh sơn lĩnh ốc địa này, rất nhiều địa phương đều xây dựng cổ thành, giống như từng tòa tiên thành thần quang.

- Đại quận chúa, trở về rồi!

- Bái kiến Tứ tổ!

- Bái kiến Đại quận chúa!

Có rất nhiều tu sĩ đi ra đón tiếp, trong đó có tài tuấn trẻ tuổi, cũng có tu sĩ thế hệ trước, bất quá những người này tuy đều đối với Lưu Tô Hồng cùng Tứ tổ có tôn kính nhưng mà đối với Phong Phi Vân lại là khinh thường.

Ở trong mắt tài tuấn của cảnh chủ phủ bọn hắn, bán yêu chính là sinh vật đê tiện nhất, tồn tại giống như đầy tớ.

Phong Phi Vân đi theo phía sau đám người, ngược lại là lộ ra vẻ rất bình tĩnh, đi một chút xem một chút, đối với sự cường đại của Lưu Ly gia tộc lại có một bước hiểu biết mới.

Đây nhưng là gia tộc truyền thừa từ thời viễn cổ, có nội tình mấy ngàn vạn năm, từng xuất ra một ít nhân vật kinh thiên vĩ địa, gia tộc như vậy đến cùng có bao nhiêu khả năng rất khó dùng hết thảy trước mắt nhìn qua mà lường được.

Giờ phút này tu sĩ tụ tập đến đây đều là tộc nhân của nhất mạch Lưu Tô Hồng, trong đó có tộc nhân trực hệ, có tộc nhân chi thứ, còn có một ít hiền sĩ cùng cao thủ chiêu dụ từ thế lực khác đến, cũng có một ít gia nô đời đời kiếp kiếp.

Ở lúc Phong Phi Vân đi tới cảnh chủ phủ, Lưu Tô Tử cũng đã trử về nơi này, đem tin tức Phong Phi Vân thân mang Đại khôi lỗi thuật nói cho các trưởng bối một mạch của nàng, nhấc lên một cuộc sóng to gió lớn.

- Lưu Ly gia tộc các ngươi thật đúng là đủ cường thịnh, thiên tài cấp bậc sử thi trong tộc nhân xuất hiện lớp lớp a.

Đây là than thở mà Phong Phi Vân phát ra từ nội tâm, trên đường đi tổng cộng thấy được hơn hai mươi vị thiên tài cấp bậc sử thi, đây còn vẻn vẹn chỉ là một gia tộc mà thôi, ở Thần Tấn vương triều trước kia đây giống như là chuyện không thể tưởng tượng.

Dĩ nhiên đây nhất định là có quan hệ với số lượng thành viên cùng huyết mạch của Lưu Ly gia tộc, loại cự đầu viễn cổ như Lưu Ly gia tộc, trong lịch sử không biết xuất ra bao nhiêu cường giả, huyết mạch của những cường giả này cũng khẳng định cường đại, nhiều đời di truyền xuống đều tạo thành Lưu Ly gia tộc cường đại như hiện tại.

Huyết mạch loại vật này huyền diệu khó giải thích, huyết mạch càng là ưu tú, đời sau cũng sẽ không kém được.

Lưu Tô Hồng cười cười, phẩy tay áo, lan da ngọc trắng muốt, nói:

- Đây bất quá chỉ là thiên tài tuấn kiệt của nhất mạch chúng ta, Lưu Ly gia tộc tổng cộng chia làm bảy đại mạch.

Vẻn vẹn chỉ là một mạch mà đã cường đại như vậy, thử nghĩ một chút, mỗi một thời đại đều có vài chục vị thiên tài cấp bậc sử thi ra đời, chỉ cần cho những thiên tài cấp bậc sử thi này thời gian mấy trăm năm cơ hồ đều có thể đạt tới cảnh giới tương đối kinh khủng.

Cho dù ở trong quá trình tu luyện, thiên tài cấp bậc sử thi chết non bảy phần, như cũ còn có ba phần thiên tài trưởng thành lên, trở thành trụ cột của một mạch.

Nói cách khác mỗi cách ba trăm năm đều có thể đản sinh ra hơn mười vị siêu cấp cường giả, mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm, rất khó tưởng tượng số lượng cường giả của một mạch Lưu Tô Hồng này rốt cuộc đạt đến trình độ nào.

Phong Phi Vân cảm giác chính mình lúc trước thấy vị Tứ tổ kia đều chưa hẳn là người mạnh nhất của nhất mạch bọn họ.

Thời gian sáng lập của Lưu Ly gia tộc, so với Đệ lục trung ương vương triều thành lập còn muốn cổ xưa hơn, thuộc về thời đại viễn cổ.

Thời gian mà trung ương vương triều kiến lập là 160 vạn năm trước, thành lập trung ương vương triều là dấu hiệu cho thời đại trung cổ kết thúc.

Lịch sử của nhân loại có thể chia làm: Cận cổ, trung cổ, viễn cổ, thái cổ.

Thời kỳ trung cổ chính là 160 vạn năm trước đến 1400 vạn năm trước.

Thời kỳ viễn cổ chính là trước 1400 vạn năm trước.

Thời kỳ thái cổ, thời kỳ này bởi vì quá xa xưa, đã tương đối mơ hồ, chỉ là để lại một chút thần thoại truyền thuyết bất lão, chỉ có một chút Nhân Tổ động thiên, Thái cổ thánh phật miếu có lẽ còn nhớ được một chút bí ẩn liên quan đến thời kỳ kia.

Dĩ nhiên đối với tu sĩ mà nói, cho dù là thời kỳ trung cổ thì đã là tương đối xa xưa rồi, đó là một cái thời kỳ ghi lại cặn kẽ nhất trong lịch sử nhân loại, cũng là thời đại bách gia cùng phát, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, có rất nhiều truyền thuyết đến nay đều còn được một số người tin tưởng không nghi ngờ.

Kỳ thật rất nhiều gia tộc đều là tạo thành từ lúc đó, chỉ bất quá có một ít trung cổ thế gia tự nâng giá trị của mình lên đặt lên trên hàng viễn cổ, chuyện như vậy cũng là nhìn mãi quen mắt.

Cho nên Lưu Ly gia tộc rốt cuộc là viễn cổ gia tộc hay là trung cổ gia tộc, có lẽ ngay cả chính bọn họ đều chưa hẳn đã rõ ràng, dù sao thời viễn cổ quá xa xưa rồi, trong gia tộc của bọn họ đều chưa hẳn có ghi chép về đoạn lịch sử này.

Phong Phi Vân đối với lịch sử của Lưu Ly gia tộc thì một chút hứng thú cũng không có, nhưng mà giờ phút này lão đầu tử ngồi ở đối dienj hắn lại nói cho hắn suốt một buổi sáng.

Lão nhân này tên là Lưu Phủ Lan, là một vị trí sư, đầu đầy tóc bạc, râu cũng rất dài, trong tay đang cầm một quyển trúc giản, chậm rãi mà nói, liên tiếp đọc bảy, tám cuốn đều không thấy hắn dùng lại.

Phong Phi Vân thật sự có chút không chịu được, cắt đứt hắn tiếp tục đọc, nói:

- Xin hỏi tiền bối, ngươi nói chính là lịch sử trước trung cổ, chẳng lẽ nhưng trúc giản này cũng là từ trước trung cổ truyền lại, trung cổ cách hiện tại ít nhất cũng hơn trăm vạn năm, coi như là trúc giản bằng sát sợ rằng cũng rữa nát rồi.

Lưu Phủ Lan lắc đầu, nói:

- Những quyển bản này đều là bản sao, mỗi cách ba mươi năm sẽ sao chép một lần, đây là công việc mà đệ tử của Lưu Ly gia tộc thời điểm còn bé phải làm, nếu như ngươi muốn ở rể Lưu Ly gia tộc, vậy nhất định phải biết rõ những thứ này.

- Ở rể?

Phong Phi Vân day day huyệt thái dương, nếu không phải nhìn ra bên ngoài còn có một đám lão gia tử trông coi hắn, chỉ sợ hắn đã sớm cướp đường chạy rồi, dừng lại ở Lưu Ly gia tộc chung quy cho hắn một loại cảm giác không an toàn.

Lưu Phủ Lan nói:

- Đại quận chúa nhất định sẽ trở thành người thừa kế cảnh chủ, tương lai lại càng sẽ trở thành cảnh chủ, một cái bán yêu như ngươi có thể trở thành người ở rể của cảnh chủ, đây đã là vinh hạnh đặc biệt lớn lao, Bán yêu minh các ngươi từ xưa đến nay sợ rằng còn chưa có ai có vinh quang như vậy đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play