Nhị công tử mà Tất Mỗ Gia nói đến hẳn là Thiên Toán thư sinh, mà chủ nhân của Thánh Pháp cảnh chính là Chiến Địa tước phủ.

Thánh Pháp cảnh nhưng là một cảnh có cấp bậc địa tước, Chiến Địa tước phủ cũng khẳng định không phải đơn giản, một câu nói của Thiên Toán thư sinh là có thể để cho Cửu Tiêu tiên thành ngoan ngoãn vâng lời, bởi vậy có thể thấy được khả năng của Chiến Địa tước phủ.

Trong lòng Phong Phi Vân có băn khoăn của mình, bảo vật lấy được trong Cửu Uyên tiên thành có giá trị thật sự quá kinh người, sau khi tin tức truyền ra ngoài nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều cường giả mơ ước, giao tình của chính mình cùng Thiên Toán thư sinh cũng không coi là quá sâu, có ai biết được hắn sẽ xuất thủ đối phó với mình hay không.

Chính mình tùy tiện đi tới như vậy, chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?

Huống chi Chiến Địa tước phủ cũng chưa chắc đã là một khối thiết bản, cho dù Thiên Tính thư sinh sẽ không xuất thủ, những người khác sẽ không xuất thủ sao?

Hiện tại vào lúc này vẫn là điệu thấp thì tốt hơn, tốt nhất là trốn vào trong thâm sơn cổ lâm tu luyện mấy trăm năm, đợi sau khi danh tiếng hoàn toàn qua đi mới lộ diện, đây mới là cách làm ổn thỏa nhất.

Phong Phi Vân hướng về phía Tất Mỗ Gia chắp tay, từ chối nhã nhặn, nói:

- Đa tạ hảo ý của mỗ gia, chỉ là vãn bối còn có một chút chuyện chưa làm xong, còn phải trở về một chuyến, tương lai nếu như có thời gian nhất định sẽ đi tới bái hội.

Tất Mỗ Gia cũng không miễn cưỡng, hướng Phong Phi Vân cáo từ một tiếng, sau đó liền rời đi nơi này, đi rất vội vàng, tựa hồ là không muốn gặp lại người nào đó.

Phong Phi Vân đứng ở chỗ cũ trầm tư hồi lâu, lúc này mới lại triển khai Phượng Hoàng vũ dục, thân thể bay lên, bay vào trong tầng mây.

Mấy ngày sau hắn lại lặng lẽ trở về Cửu Uyên tiên thành.

Một tòa tiên thành này đã đổ nát đến không còn hình dáng, những Vẫn Thiên linh thạch khảm ở trong cổ tường kia đều bị đào lấy, hoàn toàn biến thành phế tích, có rất nhiều tu sĩ đi tới một phiến cổ thành này tầm bảo.

- Cường giả đều đã rời đi, còn ở lại đều là một ít tu sĩ bất nhập lưu.

Mao Ô Quy đứng ở đầu vai của Phong Phi Vân, cổ kéo ra rất dài, đang tìm kiếm cái gì đó, thật lâu sau nói:

- Đáng thương cho lão thực nhà ta, cũng không biết hiện tại nó có bị nữ ma đầu kia hầm cách thủy hay chưa.

- Yên tâm đi, tốc độ của Thánh Thực quả ngay cả Chiến thần đều không đuổi kịp, nữ ma đại nhân muốn bắt được nó sợ là rất khó khăn.

Phong Phi Vân cười nói.

- Phong Phi Vân!

Trên tầng mây, một phiến cánh hoa bay xuống, phát ra từng đợt hương thơm, cánh hoa cuối cùng hội tụ thành một mỹ nhân yểu điệu mà xinh đẹp, trên người khoác hồng y, da thịt như bạch tuyết, tóc đen kéo xuống đến gần cái eo mảnh khảnh.

Quỳnh tị của Lưu Tô Hồng bóng loáng, tinh mâu như hạnh hoa, đôi môi đỏ mọng trong suốt, song phong cao ngất, hai chân dài tinh tế, đứng ở trên một đoạn tường vỡ cổ xưa.

Sau đó lại có một ít lão nhân của cảnh chủ phủ đi theo bay ra, có đến hơn hai mươi vị, trong đó lại càng có nhân vật cấp bậc Vũ Hóa hiền giả.

Đây nhưng là trận thế không nhỏ.

Phong Phi Vân không nghĩ đến mới vừa trở về di chỉ của Cửu Uyên tiên thành đã bị người phát hiện tung tích, trong lòng nhiều thêm vài phần đề phòng, chắp tay cười nói:

- Đại quận chúa thật là thần thông quảng đại, tại hạ mới vừa vặn trở về một phiến địa vực này cư nhiên đã bị ngươi tìm được.

Lưu Tô Hồng mắt sáng răng trắng, làn da trắng tuyết, âm thầm truyền âm cho Phong Phi Vân, cười nói:

- Nếu ta có thể lén hạ Thần Tiên Mê Lan với ngươi, cũng là có thể lén ở trên người của ngươi hạ xuống những dược vật khác, muốn truy tung ngươi cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.

Ánh mắt của Phong Phi Vân híp lại, xem ra chính mình trước kia thật đúng là xem thường Đại quận chúa này, làm việc đúng là một giọt nước cũng không lọt.

- Ha hả, Phong Phi Vân, ta đã đem chuyện giữa hai người chúng ta đều bẩm báo cho cảnh chủ.

Lưu Tô Hồng cười nói.

...

Nhìn bộ dạng nói chuyện của nàng, còn có vẻ mặt của những lão nhân kia ở cảnh chủ phủ, tựa hồ thật giống như nàng không nói dối.

Trong lòng Phong Phi Vân máy động, kẻ điên này sẽ không thật sự làm như vậy đi.

Cưỡng gian quận chúa của cảnh chủ phủ, đây cũng không phải là tội ác bình thường, coi như là Vũ Hóa hiền giả làm chuyện như vậy đều sẽ bị trấn sát vô tình, thậm chí là bị diệt toàn tộc.

Chút ít lão nhân kia của Diệp Hồng cảnh cảnh chủ phủ đều là hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Phong Phi Vân rất bất thiện, mang theo hàn khí nồng đậm.

Đặc biệt là một vị lão nhân cưỡi thần lộc trong đó, ngồi ở chỗ đó tựa như một tôn thạch điêu, không nhúc nhích, nhưng mà lại làm cho người ta có một cỗ lực áp bách khổng lồ, đem trọn cái không gian đều phong tỏa lại.

Sắc mặt Phong Phi Vân biến đổi, không nghĩ đến sẽ xuất hiện biến cố như vậy, vốn tưởng rằng Lưu Tô Hồng không dám đem chuyện này nói ra ngoài, nhưng mà lại không nghĩ đến nàng thật sự đã nói ra rồi.

Tâm tư của nữ nhân thật đúng là không cách nào đoán được.

Làm như vậy đối với nàng có ích lợi gì?

Đúng rồi, nếu như nàng có thể truy tung ta, cũng là khẳng định biết được hành động của ta ở trong Cửu Uyên tiên thành.

Chẳng lẽ nàng cũng vì cái gọi là kỳ bảo trên vẫn thạch mà đến.

Chỉ có Phong Phi Vân mới biết được cái gọi là kỳ bảo kia bất quá chỉ là một cái vỏ trứng của trứng rồng, hơn nữa tinh hoa cuối cùng trong vỏ trứng đều đã bị hắn hấp thu, nếu như muốn hắn lấy ra, hắn cũng lấy không ra được.

Ở trong lúc cực ngắn, trong lòng Phong Phi Vân liền đã hiện lên vô số ý niệm, nếu như bị ép liền chỉ có thể triệu hồi ra Hải Thần Vệ mở một đường máu.

Nhưng mà đây là kế sách cực thấp, dù sao mình đối mặt chính là một tòa cảnh chủ phủ, đây cũng không phải là tồn tại bình thường, mặc dù bên ngoài chỉ có mấy người như vậy nhưng mà ẩn nấp khẳng định còn có cường giả chú ý đến bên này, không thể nào để cho một tên dâm đồ cưỡng gian quận chúa chạy trốn.

- Đại quận chúa, ngươi đây là đang đùa với lửa a!

Phong Phi Vân ngậm miệng, có chút không nhìn thấu nàng rốt cuộc đang đánh cái chủ ý gì.

Lưu Tô Hồng cười như muôn hoa khoe sắc, âm thầm truyền âm, nói:

- Hiện tại ta chỉ là nói cho Cảnh chủ, hai người chúng ta tình đầu ý hợp, còn chưa nói cho Cảnh chủ chuyện khác, ngươi không cần thiết bị dọa thành như vậy, bất quá nếu như ngươi không hảo hảo phối hợp với ta, ta sợ rằng thật sự sẽ đùa với lửa, chó nóng nảy sẽ nhảy khỏi tường, người nóng nảy liền liều mạng.

- Vân ca, Cảnh chủ đại nhân hiện tại tương đối tức giận, hiện tại muốn gặp ngươi một lần.

Dung nhan của Lưu Tô Hồng quyến rũ, thân thể đẫy đà, kiều đồn nhô cao, một bộ dáng vô cùng đáng thương.

Da gà trên người Phong Phi Vân đều muốn hiện lên, nhưng mà lúc này lại không có quá nhiều lựa chọn cho hắn, cười nói:

- Chuyện của chúng ta Cảnh chủ phủ đại nhân sớm muộn sẽ biết, sớm cũng là một đao, muộn cũng là một đao, sớm một chút định xuống cũng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play