Mặc dù nó một lần nữa ngưng tụ đỉnh đầu nhưng mà lại cũng khiến cho nguyên khí tổn thương nặng nề, sắc mặt tái nhợt như trang giấy.
- Tên bán yêu này làm sao lại mạnh như vậy, lại có thể điều động một tôn cổ thi cường đại như thế, hắn rốt cuộc là tu luyện thần thông gì?
Vị hiền giả này của Tiêu Liêu yêu tộc ánh mắt âm trầm, hướng Phong Phi Vân giết tới, một cái lông chim xuất hiện ở trong tay của hắn, hóa thành một thanh chiến kiếm hướng trái tim của Phong Phi Vân đâm vào.
- Đi chết đi!
Ánh mắt của hắn tràn đầy sát ý, tử khí đằng đằng.
- Oanh long long!
Tôn cổ thi kia từ trên trời hạ xuống, một đoi tay, mười cái móng tay tựa như mười thanh thiên đao xoay tròn mà xuống, trực tiếp đem vị hiền giả của Tiêu Liêu yêu tộc giảo sát thành mười đoạn, hóa thành từng khối yêu thi máu chảy đầm đìa.
Một vị hiền giả của yêu tộc cứ như vậy vẫn lạc.
- Thi thể yêu tộc cấp bậc Vũ Hóa, đây nhưng là đồ tốt a.
Một khối 'Gạch" từ trong phủ đệ lăn ra, đem từng khối yêu thi huyết khí khổng lồ lấy đi.
một viên gạch này mọc ra hai cái chân tuyết trắng, chạy rất nhanh trên mặt đất, đem mỗi một giọt Vũ Hóa huyết dịch đều thu vào trong bình.
Giờ phút này Phong Phi Vân đang toàn lực thúc dục Đại khôi lỗi thuật, nhưng mà cũng biết con hàng này nhất định là Mao Ô Quy, nó sợ bị cường giả của yêu tộc nhận ra cho nên mới lấy một khối gạch đặt ở trên đầu.
Những cường giả kia đều nhìn ra là Phong Phi Vân đang khống chế cỗ cổ thi này, một khi đem Phong Phi Vân chém giết, như vậy cổ thi tự nhiên cũng là tự sụp đổ.
- Các ngươi ngăn chặn cỗ cổ thi này, ta đi giết hắn!
Phi Viện công chúa thân như một phiến cánh hoa màu trắng, hướng Phong Phi Vân tật tốc bay đến, trong tay mang theo một thanh chiến kiếm hướng đỉnh đầu của Phong Phi Vân phách xuống.
- Nhiên Đăng Cổ Liên!
Trong thân thể của Phong Phi Vân lao ra vô tận phật khí, ở trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một tòa cổ liên, hình dạng giống như là một tòa cổ đăng, tản mát ra thần mang chói mắt.
Đây là một trong chín loại phật hiệu thần thông ở bức phật đồ thứ ba của Kim Tàm kinh ngưng tụ ra.
- Oanh!
Chiến kiếm bị Nhiên Đăng Cổ Liên ngăn cản, bắn ra vô tận phật quang, từng đạo kim sắc quang hoa ở giữa thân thể hai người bay ra.
- Không nghĩ đến bán yêu như ngươi lại có thể tu luyện tới tình cảnh này, sớm biết thế nên ở trên chiến trường vạn tộc giết ngươi.
Hai tròng mắt của Phi Viện công chúa tinh khiết, nhưng mà sát cơ uẩn dưỡng trên người lại vô cùng cuồn cuộn, chấn động thiên tiêu.
Hai tay của Phong Phi Vân không ngừng kết ấn, thi triển đại khôi lỗi thuật, đem cổ thi triệu hồi, đồng thời lại muốn phân ra một tia tâm thần đến điều khiển Nhiên Đăng Cổ Liên, như cũ nặn ra một nụ cười, nói:
- Công chúa điện hạ, không cần phải kích động như vậy, sớm muộn có một ngày ta sẽ mạnh hơn ngươi.
- Vậy sao, chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó!
Chiến kiếm trầm xuống, lực lượng biến thành càng thêm cường đại.
- Ca sát!
Nhiên Đăng Cổ Liên nứt ra một đạo khe hở, sắp bị chiến kiếm chém phá.
- Thình thịch!
Cổ liên hoàn toàn bị chém phá, chiến kiếm hướng đỉnh đầu của Phong Phi Vân áp xuống.
- Oanh!
Một cỗ thi khí khổng lồ lao trở về, một quyền oanh kích ở trên cánh tay của Phi Viện công chúa, trực tiếp đem chiến kiếm trong tay nàng đánh bay ra ngoài, có thể rõ ràng nghe được thanh âm xương tay bị gãy rời.
Phong Phi Vân thở ra một hơi thật dài, cuối cùng là ngăn cản được.
- Đừng mong đả thương công chúa điện hạ!
Trong miệng vị hiền giả của Bạch Chu yêu tộc thổ ra một đạo chu ti, tựa như một khỏa bạch sắc lưu tinh xuyên qua bầu trời đêm, hướng cổ thi oanh kích tới.
Một tay của cổ thi bắt lấy chu ti, chợt kéo một cái, sắc mặt của vị hiền giả Bạch Chu yêu tộc kia nhất thời biến đổi, cả người đều hướng cổ thi bay tới.
Lúc hắn muốn chặt đắt chu ti để chạy trốn, thân thể của hắn đã bị cổ thi nắm trong tay.
Diện mục của cổ thi dữ tợn, trên người thi vân cuồn cuộn, ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào vị hiền giả này.
- Không nên...
Cánh tay của Phi Viện công cháu đều bị đánh gãy, thối lui đến nơi xa, lấy yêu nguyên một lần nữa nối xương.
- Ba tức ba tức!
Ở trong tiếng kêu thảm của vị hiền giả Bạch Chu yêu tộc kia, cổ thi đem thân thể của hắn ăn tươi, toàn bộ đều nuốt vào trong bụng, ngay cả một đầu ngón tay đều không dư lại.
Đây là một màn dị thường dữ tợn đẻ cho trong lòng rất nhiều người đều lạnh run.
Một vị hiền giả cấp bậc Vũ Hóa đệ nhất trọng cứ như vậy bị ăn mất.
Trong miệng rữa nát của cổ thi tràn đầy máu tươi, trên người quang hoa rực rỡ, thi khí đằng đằng, trở nên càng thêm dữ tợn và cường đại.
- Ngao!
Một tiếng trường khiếu tràn đầy thí sát chi khí, chấn động một phiến cổ thành.
Những cường giả kia đều bị chấn nhiếp, phát hiện cỗ cổ thi này càng thêm cường đại rồi.
Trong lòng Phong Phi Vân cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Niếp Hải gia hỏa kia cư nhiên đem Đạo khôi lỗi thuật tu luyện đến cảnh giới như thế, đã có thể khiến cho khôi lỗi thông qua thôn phệ tu sĩ khác mà tự động tăng lên cảnh giới, đây đã là một loại cảnh giới tương đối cao.
Ở trong Khôi lỗi sư được gọi là "Nhất nguyên sinh mệnh thể".
Trong Đại khôi lỗi thuật đem sinh mệnh xưng là "Thập nhị nguyên thể", chỉ cần để cho khôi lỗi đạt tới thập nhị nguyên sinh mệnh thể liền tính là vị khôi lỗi sư này có năng lực sáng tạo ra sinh mệnh mới.
Có thể sáng tạo ra sinh mệnh cùng thé giới.
Đây là cảnh giới tối cao trong Đại khôi lỗi thuật, từ trước đến giờ còn chưa có người nào đạt tới cảnh giới này.
Khôi lỗi sư có thể tế luyện ra Nhất nguyên sinh mệnh thể cũng đã ít ỏi, mặc dù vẻn vẹn chỉ là Nhất nguyên nhưng ý nghĩa đại biểu cho nó lại không phải là đơn giản, bởi vì Nhất nguyên sinh mệnh thể có thể thông qua cắn nuốt linh thạch, linh tài, linh khí hoặc sinh vật linh tính khác tăng lên cảnh giới tự thân, khiến cho khôi lỗi trở nên càng lúc càng cường đại.
Điểm này không phải là khôi lỗi sư khác có thể làm được, cũng là cảnh giới mà khôi lỗi sư đều muốn đạt tới.
Niếp Hải đã đạt tới cảnh giới kia rồi, ở trước khi chết hắn đem chính mình tế luyện thành khôi lỗi, hơn nữa trở thành Nhất nguyên sinh mệnh thể, chỉ tiếc cái này cũng không thể khiến cho hắn trọng sinh được, chỉ là biến thành một loại sinh vật ác biến "không phải thi thể cũng không phải là khôi lỗi".
Lực lượng của cổ thi trở nên càng cường đại hơn, đồng thời cũng để cho Phong Phi Vân có nhiều lòng tin hơn.
Phong Phi Vân kéo dài thanh âm, nói:
- Ai muốn đánh một trận cứ việc phóng ngựa qua đây!
Hiền giả của Tiêu Liêu yêu tộc cùng Bạch Chu yêu tộc đều đã vẫn lạc, vết máu trên mặt đất còn chưa thấm hết vào đất.
Chuyện này nếu như ở trong những nhân loại đại vực kia, có hiền giả vẫn lạc sẽ trở thành đại sự hạng nhất của tu tiên giới, sẽ khiến cho sóng to gió lớn, ảnh hưởng đến thăng bằng thế lực của một vực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT