Phong Phi Vân cao giọng nói:

- Bây giờ ta sẽ xé mười hai khế bán thân này.

- Đừng!

- Đừng mà!

Mười hai mỹ nhân bán yêu giật nảy mình, quỳ xuống.

Một người nói:

- Bây giờ thân phận của chúng ta là nô lệ, nếu chủ nhân xé khế bán thân nô lệ thì chúng ta không còn là nô lệ, không có tượng trưng thân phận, khi đi ra ngoài ai đều có thể bắt, giết chúng ta, không bằng cả nô lệ.

Phong Phi Vân vốn xé một góc nghe vậy khựng lại, chửi thầm:

- Lưu Tô Tử, ngươi giỏi!

Hiện giờ Lưu Tô Tử đã rời khỏi đại doanh Bán Yêu Minh, nàng ngồi trên xe tiên bảy sắc bay trong tầng mây.

- Hừ! Bán yêu chết tiệt dám nói bản công tử buồn nôn? Phản rồi, đấu với bản công tử? Tuyệt đối không có kết cục tốt!

Lão bộc lái xe hỏi:

- Tiểu thư có muốn lão bộc dạy hắn một bài học không?

Lưu Tô Tử mỉm cười nói:

- Không cần, sẽ có người ra tay. Tin bán yêu kia ôm mười hai mỹ nữ nô lệ bán yêu truyền ra thì Cố lão bát sẽ tức hộc máu, tuyệt đối không bỏ qua. Khi đó chúng ta đứng xem kịch là được.

Cố Bát thiếu gia thật sự rất tức giận. Mọi chuyện nằm trong kế hoạch, gã vốn có thể mang hai mỹ nữ nô lệ bán yêu rời đi, buổi tối hưởng thụ cực lạc trần gian. Hôm qua Cố Bát thiếu gia còn hứa chắc sẽ cho mấy đệ tử Trung cổ thế gia hưởng dụng thiên chi kiêu nữ bán yêu. Không ngờ nửa đường gặp phải Lưu Tô Tử, phá hỏng tất cả kế hoạch của gã.

Cố Bát thiếu gia sắc mặt âm trầm nói:

- Chắc chắn là lão cửu giở trò Sau lưng. Lần này thấy ta chịu thiệt chắc hắn cười bò.

- Cố Bát thiếu gia, ngươi hứa tặng nữ nô bán yêu cho chúng ta đâu?

Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh cùng nhau đến phủ của Cố Bát thiếu gia. Hai người cười toe ngồi đối diện Cố Bát thiếu gia.

Hoàng gia, Hoàng gia là Trung cổ thế gia. Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh quen thân với Cố Bát thiếu gia từ lâu, giờ đến đòi nữ nô bán yêu.

Ánh mắt Cố Bát thiếu gia âm trầm, gã biết Mộ Dung Kiến Khang, Hoàng Nhạc Sinh nhận được tin nên đến cười nhạo gã.

Cố Bát thiếu gia lạnh lùng cười:

- Vốn đã đến tay nhưng Tử công tử thiếu mấy mỹ quyến nên tặng cho nàng. Nếu các người muốn chơi nữ nô bán yêu thì đi tìm nàng đòi.

Mộ Dung Kiến Khang cười nói:

- Không đúng, ta mới nhận được tin. Nghe bảo Tử công tử ban thưởng mười hai nữ nô bán yêu cho bán yêu tên Phong Phi Vân.

Hoàng Nhạc Sinh cười nói:

- Mười hai nữ nô bán yêu, mỗi người là thiên chi kiêu nữ trong bán yêu, khác hẳn nữ nô bán yêu trước kia từng nếm. Cực lạc trần gian này vốn là Cố Bát thiếu gia hưởng thụ, bây giờ bị mộtBán yêu ti tiện thay thế, ài.

Cố Bát thiếu gia lạnh lùng cười:

- Các người cố ý đến cười chê ta sao?

Mộ Dung Kiến Khang cười khẩy nói:

- Làm gì có? Chúng ta cũng rất tức giận, cô nương tốt biết bao vậy mà bị chó cắn, cải ngon bị heo ủi, lòng rất bực bội.

Cố Bát thiếu gia nói:

- Các người yên tâm, thứ Cố lão bát ta muốn chưa từng không lấy được. Ai dám giành với ta là muốn chết!

Hoàng Nhạc Sinh nói:

- Gần đây đừng ra tay, dù gì Phong Phi Vân được Tử công tử ban thưởng, xem như người của Tử công tử. Nếu chúng ta đụng vào hắn e rằng Tử công tử sẽ không vui.

Cố Bát thiếu gia nói:

- Vậy chờ vào chiến trường vạn tộc rồi hành động.

- Ha ha ha ha ha ha!

Ba người cười lớn tiếng, cạn ly.

Trong đại doanh Bán Yêu Minh, Phong Phi Vân được bán yêu thất giai Thanh Tế đại nhân tiếp kiến.

Thanh Tế đại nhân là đạo sư đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, tu vi sâu không lường được, đẳng cấp chí tôn trong Bán Yêu Minh Diệp Hồng cảnh. Thanh Tế đại nhân có đại vị không tầm thường trong Bán Yêu Minh, trong giới bán yêu có nhiều truyền thuyết về nàng.

Thanh Tế đại nhân khen ngợi Phong Phi Vân, rồi hỏi thăm quan hệ của hắn và Lưu Tô Tử. Phong Phi Vân thành thật trả lời, không chút giấu diếm.

Thanh Tế đại nhân đứng trong hoa sen lửa, thân thể hư ảo, tóc dài chấm đất.

Thanh Tế đại nhân lạnh nhạt nói:

- Thì ra cảnh giới của ngươi đột phá ở bờ Nhược Thủy hồ, nếu vậy ngươi vẫn thuộc về đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh của ta đi.

Đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh toàn là bán yêu thiên tài Niết Bàn đệ nhất trọng thiên, chỉ mình đột phá cảnh giới ngay ngày so tài thứ nhất, đến Niết Bàn đệ nhị trọng thiên.

Thanh Tế đại nhân chậm rãi nói:

- Mấy ngày tiếp theo ngươi không cần tham gia so tài, cứ yên tâm củng cố tu vi.

Đây xem như đặt chỗ trước?

Phong Phi Vân nói:

- Đa tạ Thanh Tế đại nhân.

Thanh Tế đại nhân mở miệng nói:

- Đi xuống đi.

Bán yêu đầu người thân thú cũng được Thanh Tế đại nhân tiếp kiến, gã tên Thạch Đại Khai, ra từ vùng núi sâu. Thanh Tế đại nhân được hiền giả Vũ Hóa cảnh nuôi lớn, xem như rất may mắn trong bán yêu.

- Này huynh đệ, ngươi thật lợi hại, một bàn tay đã vỗ chó mèo kia hộc máu, ta không bằng ngươi.

Thạch Đại Khai vươn bàn tay to dài nửa thước, một ngón tay thô bằng cánh tay Phong Phi Vân, đen thui.

Phong Phi Vân bắt tay với Thạch Đại Khai.

Trong người Thạch Đại Khai có huyết mạch thái vượn yêu tộc, còn là sơ đại bán yêu.

Phong Phi Vân thấy người Thạch Đại Khai đầy lông, cơ thể khổng lồ thật không hiểu nổi mẫu thân của gã là thái vượn yêu tộc hay phụ thân là thái vượn yêu tộc?

Nếu mẫu thân là thái vượn yêu tộc thì khẩu vị của phụ thân Thạch Đại Khai khiến người khâm phục.

Nếu phụ thân thái vượn yêu tộc thì khẩu vị mẫu thân của Thạch Đại Khai càng làm người ta kính nể.

Cuối cùng Phong Phi Vân hỏi ra thắc mắc.

Thạch Đại Khai im lặng giây lát, nói:

- Lão già bảo mẫu thân, phụ thân của ta yêu nhau thật lòng.

- Thật sự yêu nhau?

Thạch Đại Khai nghiêm túc nói:

- Yêu thật!

Phong Phi Vân cười nói:

- À, vậy chúc mừng.

Một thiếu nữ đuôi cá bưng linh trà đến, trang nhã dịu dàng, vóc người thon thả, tóc dài xanh biếc, ngực to, da trắng nõn. Đôi chân đuoi cá bị vảy phủ trùm, mỗi miếng vảy lóe ánh sáng ngọc xanh biếc như linh thạch khảm vào cái đuôi.

Mỹ nhân bán yêu khom người đưa linh trà đến trước mặt Phong Phi Vân, trên ly trà còn dính mùi hương thoang thoảng:

- Nô tỳ đưa trà cho chủ nhân.

Phong Phi Vân cau mày nói:

- Ngọc Đại, ta đã nói nàng đừng làm vậy. Chúng ta cùng là thành viên đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, không phân biệt nô tỳ và chủ nhân.

Mỹ nhân bán yêu tên Ngọc Đại, một trong mười hai nữ nô bán yêu, cũng nằm trong ba sơ đại bán yêu đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh. Trong người Ngọc Đại chảy huyết mạch nhân ngư yêu tộc.

Tu vi của Ngọc Đại rất mạnh nhưng thua vào tay A Cẩu thân tín của Cố Bát thiếu gia, làm nữ nô, sau được Lưu Tô Tử chuyển giao cho Phong Phi Vân.

Ngọc Đại khẽ thở dài:

- Thân phận nô lệ suốt đời không phải chủ nhân nói một câu là thay đổi. Khi đã ký khế bán thân thì dù là Tử công tử cũng không thể cho chúng ta tự do như xưa. Cái này giống như trong người đệ tử Trung cổ thế gia chảy huyết mạch cao quý, còn huyết mạch bán yêu chúng ta đê tiện đã định sẵn suốt đời làm người thấp kém, còn bọn họ mãi mãi là người bề trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play