Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực cũng rất bực mình, câu vừa rồi như vang bên tai nhưng gã quay đầu lại không thấy ai, lòng thầm bực mình.
Lão tổ Mộng gia đứng ra, nét mặt sa sầm, nghiêm nghị nói:
- Nữ nhân Mộng gia chúng ta trong sạch, cùng thiếu thành chủ yêu nhau. Lời nói bậy bạ này là nhục nhã gia giáo của Mộng gia, càng khiêu khích ánh mắt của thiếu thành chủ!
Tiêu Thiên Duyệt đứng lên, linh quang vờn quanh người, ánh mắt sắc bén thấy rõ bốn phía. Tiêu Thiên Duyệt đến trước mặt Mộng Lăng Yến, tiêu sái ung dung nắm tay nàng, dùng hành động phá vỡ lời đồn.
Tiêu Thiên Duyệt cười nói với mọi người:
- Ta và Lăng Yến yêu nhau, Lăng Yến ngọc khiết băng thanh. Hôm nay là ngày ta thành hôn, ta vui vẻ nghe lời chúc mừng, nếu có ai muốn gây rối thì Cửu Tiêu tiên thành chúng ta cũng vui vẻ theo đến cùng!
Lưu Tô Tử cười nói:
- Thiếu thành chủ cần gì tức giận như thế? Chỉ là cuột nhắt ghen tỵ thiếu thành chủ giai thê mỹ quyến thành đàn, mặc kệ loại người này đi.
Tiêu Thiên Duyệt nhìn Lưu Tô Tử chằm chằm, cười cười. Trong lòng Tiêu Thiên Duyệt xếp Lưu Tô Tử vào nghị phạm lớn nhất, thần thức ngưng tụ trên người nàng, sau đó tiếp tục bái thiên địa.
- Nhất bái thiên!
- Nhị bái địa!
- Tam bái trưởng bối!
Bái thiên địa xong một quản sự Cửu Tiêu tiên thành hét lên:
- Động phòng hoa chúc!
Quản sự Cửu Tiêu tiên thành mới la xong lại vang lên thanh âm châm chọc:
- Nghe nói đêm hôm qua Mộng Lăng Yến tiểu thư đã động phòng với tình lang của mình, nhưng người đó không phải thiếu thành chủ. Đêm qua hai người thử trái cấm, cá nước thân mật. Tối nay thiếu thành chủ đừng vô góp vui nữa, tránh cho làm mệt Mộng tiểu thư.
Câu nói gây ra ảnh hưởng lớn, mọi người rộ lên, mắt nhìn trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực.
Tiêu Thiên Duyệt sắc mặt âm trầm, sát ý lóe qua con ngươi.
Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực chỉ miệng mình, biểu tình biểu tình cực kỳ khó xem, sắp khóc.
Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực lắp bắp:
- Không . . . không phải . . . ta . . . Là . . . Là tên khốn nào?
Câu này rất quá đáng, đây là tát mặt Tiêu Thiên Duyệt. Hôm nay toàn là con cái hào hùng tham gia hôn lễ, giờ ra tiếng xấu dữ dội, dù tu vi Tiêu Thiên Duyệt cao sâu cũng không kiềm được mặt xanh mét, đầu sắp bốc khói.
Ba lão nhân Cửu Tiêu tiên thành rất tức giận, cảm thấy có người đang khiêu khích.
Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, nhưng câu này vang lên trong buổi thành hôn đã thành tiếng xấu, Sau này sẽ gây ra sóng to gió lớn. Tu sĩ mười hai cảnh Tây Nam sẽ cười rụng răng, Tiêu Thiên Duyệt đội mũ nào ra ngoài đường cũng bị mọi người xem là nón xanh.
Cửu Tiêu tiên thành cũng trở thành trò cười.
Mấy lão tổ Mộng gia sợ hãi mặt trắng bệch, nếu Mộng Lăng Yến không còn thân hoàn bích mà giờ bái thiên địa với thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, vậy tội của Mộng gia cực lớn.
Giống như hoàng đế tuyển phi phát hiện phi tử đưa vào cung không còn trong trắng, vậy phi tử và gia tộc của nàng sẽ bị xét nhà diệt tộc.
Đối với Mộng gia, thân phận của Tiêu Thiên Duyệt đáng sợ hơn hoàng đế, khi gã nổi giận thì Mộng gia sẽ gặp họa lớn.
Lão nhân Cửu Tiêu tiên thành hét chói tai:
- To gan! Mạc Thái Tuấn, ngươi đang nói bậy bạ cái gì?
Lão nhân Cửu Tiêu tiên thành rất tức giận, hôm nay không chỉ có mặt tài tuấn đỉnh cao nhất mười hai cảnh Tây Nam, Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng đến. Loại tiếng xấu này đủ để Cửu Tiêu tiên thành xấu hổ mấy trăm năm.
Trưởng tử vực chủ Xích Mộc vực tên là Mạc Thái Tuấn, gã sốt ruột không nói nên lời. Chuyện này rất lạ, thanh âm phát ra từ Sau lưng Mạc Thái Tuấn, nhưng đằng sau gã không có ai, giống như có hồn ma bám vào người gã.
Mặt Mạc Thái Tuấn tím lịm, lắp bắp:
- Không phải . . . không phải ta . . . rốt cuộc là ai . . . Đừng phá ta.
Trong mây mù, Thủy Nguyệt Thánh Nữ đứng trên bầu trời, thánh châu lơ lửng trên đầu, thanh âm khuynh thành tuyệt lệ.
Thủy Nguyệt Thánh Nữ nhìn Sau lưng Mạc Thái Tuấn, nói:
- Không phải hắn.
Lời Thủy Nguyệt Thánh Nữ có quyền uy tuyệt đối, không ai dám nghi ngờ lời của nàng.
Một trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành lấy thần kiếm ra, làm bằng đất đá, được hiền giả Vũ Hóa cảnh khai quang. Thần kiếm chỉ một cái, nguyên Cửu Tiêu tiên thành cảm nhận uy thế khiếp người. Đám thiên kiêu đại thế lực nghiêm túc hơn, biết nội tình Cửu Tiêu tiên thành thâm sâu định lấy thần binh lôi kẻ giở trò qu ra.
Thanh niên tuấn kiệt kinh kêu:
- Đây là Cửu Tiêu thần kiếm trong truyền thuyết?
Một hòa thượng trẻ cổ đeo phật châu lưu ly nói:
- Không phải, chỉ là kiếm phôi phỏng theo Cửu Tiêu thần kiếm.
Hòa thượng thần thánh bảo tướng, da dẻ như kim ngọc, hai mắt như minh kính, có thể 'trên soi trời, dưới thấu đất'. Hòa thượng đến chúc mừng hôn lễ, là truyền nhân một tòa thái cổ thánh phật miếu, địa vị đứng sau Thủy Nguyệt Thánh Nữ, nhiều người cực kỳ cung kính với gã.
Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành cầm thần kiếm gật đầu, nói:
- Đây đúng là một trong tám mươi bảy thanh kiếm phôi mô phỏng. Lực lượng chân kiếm Cửu Tiêu thần kiếm quá mạnh mẽ, nếu không phải lúc Cửu Tiêu tiên thành sinh tử tồn vong thì không thể sử dụng.
Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành khác nói:
- Dù chỉ là kiếm phôi mô phỏng nhưng uy lực rất lợi hại, với nội tình của Cửu Tiêu tiên thành, mỗi thời đại chỉ có thể phỏng một thanh kiếm phôi, truyền thừa từ xưa đến nay đã tạo ra chín mươi lăm thanh kiếm phôi, có sáu thanh bị tổn hại hoặc lạc mất.
Các anh kiệt có mặt rất rung động. Nội tình Cửu Tiêu tiên thành quả nhiên không đơn giản, không uổng là tiên thành từng sinh ra bán thanh. Chỉ một thanh kiếm phôi mô phỏng đã có thể chém rách khung trời, thậm chí đứng dưới đất chém vũ trụ ngôi sao trên bầu trời. Không biết chân kiếm Cửu Tiêu thần kiếm sẽ mạnh đến đâu?
Hôm nay gây ra chuyện bôi tro trát trấu, Cửu Tiêu tiên thành muốn dùng rung động lớn hơn nữa lấn át đi. Cửu Tiêu thần kiếm đủ tạo thành rung động cho mọi người, nhất là tin tám mươi bảy thanh kiếm phôi mô phỏng truyền ra sẽ làm cả mảnh đất run rẩy.
Ầm!
Trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành dẫn động lực lượng thần kiếm, kiếm khí mãnh liệt bao phủ tiên thành. Tu sĩ nào núp trong bóng tối đều bị ép ra, có mười mấy người bị kiếm khí chém chết.
- Một đám chuột nhắt, kiếm khí của thần kiếm đủ để các ngươi không còn chỗ ẩn námu!
Trong tu sĩ ẩn núp có người tu vi tuyệt đỉnh, đám người này không có ý phá hoại hôn lễ mà vì mục đích khác, nhưng tất cả bị lôi ra.
- Chết tiệt, Cửu Tiêu tiên thành canh phòng quá nghiêm ngặt!
Một lão ăn mày người đầy mảnh vá chui ra khỏi thần đài, đi chân đất, vai vác gậy gỗ, một cái túi rách căng phồng quấn trên cây gậy. Lão ăn mày co giò bỏ chạy.
Lão ăn mày vốn núp rất kỹ, không ai phát hiện, thu tiền biếu báu vật của các thiên kiêu đưa tới vào túi rách. Lão ăn mày đang thoải mái núp bên dưới thần đài cắn đùi linh thú nướng chín, ai ngờ kẻ nào thiếu đạo đứ chạy ra phá hoại hôn lễ của người ta, buộc trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành lấy thần kiếm ra, cũng buộc lão ăn mày lộ mặt.
Lão ăn mày thầm chửi thề, lão thấy mình rất vô tội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT