Hơn nữa nếu đêm nay Mộng Thái Nhạc không đè Mộng Lăng Yến, ngày mai trơ mắt nhìn nàng nằm trên giường Tiêu Thiên Duyệt, bị gã dày vò. Cho nên Mộng Thái Nhạc phải liều.

Phong Phi Vân nói câu sau cùng là:

- Làm người phải vì mình, hãy suy nghĩ kỹ rồi quyết định.

Trăng treo trên cao, tầng mây xám den, các linh vụ xẹt qua bầu trời Vực thành.

Một tòa vực thành là thánh địa tu tiên.

Phong Phi Vân ngồi bên ngoài phòng Mộng Lăng Yến, tóc dài bay trong gió, ngũ quan rõ ràng.

Phong Phi Vân nhíu mày nói:

- Chuyện này không biết là tốt cho bọn họ hay hại họ nữa.

Tư thế ngồi của Phong Phi Vân nhìn như thả lỏng, phiêu dật tiêu sái nhưng chuyện hắn như tú bà trong kỹ viện.

Ngày mai Mộng Lăng Yến sẽ xuất giá, có nhiều thủ vệ trong sân. Đám lão tổ Mộng gia sợ Mộng Lăng Yến trốn hôn.

Nhưng giờ đám thủ vệ bị linh dược chuốc mê, còn đứng thẳng nhưng đờ đẫn như người gỗ. Phong Phi Vân ngồi dưới ánh trăng canh chừng, đề phòng có người đi vào làm hỏng chuyện.

- Đương nhiên ngươi vì tốt cho bọn họ. Hai người yêu nhau, trời ghép một đôi, không có gì hạnh phúc hơn chuyện này.

Một cái bóng tím mảnh khảnh bước ra từ hư không, đáp xuống mái cong lưu ly phía xa. Nàng ngồi ở góc cong, vẫn mặc đồ nam, tay phe phẩy quạt, bộ dáng công tử phong độ phiên phiên.

Nàng mặc áo tím, tay đặt trên mái ngói lưu ly, có chút anh khí.

Bóng trăng chiếu rọi, lá cây tỏa ánh sáng ngọc nhạt, mặt đất loang lổ những cái bóng.

Phong Phi Vân ngồi trên thềm đá, ngước đầu nhìn Lưu Tô Tử ngồi trên mái hiên.

Phong Phi Vân cười nói:

- Lời này không giống như nàng nói.

- Lời này mới giống ta nói!

- Nàng đến đây làm gì?

Lưu Tô Tử khựng lại:

- Ngắm trăng không được sao?

Lưu Tô Tử nhíu mày, cảm thấy nói giỡn với bán yêu là mất thân phận.

Lưu Tô Tử nghiêm túc nói:

- Ta luôn đi theo sử dụng ngươi, chẳng qua ngươi không phát hiện ra ta.

- Không ngờ ngươi là bán yêu không dính nữ sắc, thiên chi kiêu nữ như Mộng Lăng Yến cũng không muốn đụng vào, kêu bán yêu khác đến lấy trinh nguyên của nàng. Ta rất tò mò ngươi thật sự không có hứng thú với mỹ nữ sao?

Phong Phi Vân gãi mũi, cười nói:

- Thì nàng cũng nói hai người yêu nhau, Mộng Thái Nhạc là bằng hữu tốt của ta. Cái gọi là thê tử của bằng hữu không thể đụng chạm. Ta không phải loại người đè thê tử của bằng hữu.

Lưu Tô Tử mắt sáng răng trắng, ngũ quan tinh xảo, tóc dài cột sau đầu, cột dây tím bay nhẹ trong gió đêm.

Lưu Tô Tử đứng trên cao nhìn xuống Phong Phi Vân:

- Còn tiểu mỹ nhân Bán Yêu Minh thì sao?

Phong Phi Vân nói:

- Bám theo người khác là thói quen xấu.

Lưu Tô Tử lườm Phong Phi Vân:

- Xì, ngươi tưởng ta thích bám theo bán yêu đê tiện nhà ngươi sao? Chẳng qua ta sợ ngươi làm hỏng chuyện, ảnh hưởng bài bố ngày mai của ta.

Mai là ngày thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành cưới tu sĩ Bán Yêu Minh, đêm nay lấy trong trắng của Mộng Lăng Yến chỉ là một khâu. Lưu Tô Tử còn sắp xếp khác, nàng muốn Tiêu Thiên Duyệt bị nhục nhã trước mắt bao người, cho toàn thiên hạ biết vị hôn thê của gã bị người ngủ trước ngày cưới.

Đây là cái tát tay sưng mặt.

Phong Phi Vân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, dù gì Tiêu Thiên Duyệt không phải người bình thường. Tiêu Thiên Duyệt bị Lưu Tô Tử tát tai xong sẽ trút cơn giận, người xui xẻo thứ nhất là Mộng gia, người đầu tiên lấy trong trắng của Mộng Lăng Yến sẽ trả thù tàn nhẫn. Phong Phi Vân cần chuẩn bị kỹ càng.

Phong Phi Vân hỏi:

- Chuyện Mộng Lăng Yến mất trinh bị lộ sẽ khiến Tiêu Thiên Duyệt tức giận, người xui xẻo thứ nhất là Mộng Lăng Yến. Nàng có sắp xếp người cứu Mộng Lăng Yến không?

Lưu Tô Tử nằm trên mái cong nhìn trăng treo cao, một tay gối đầu, phẩy quạt, tiêu sái còn hơn Phong Phi Vân.

Lưu Tô Tử cười nói:

- Tại sao ta phải cứu nàng? Muốn cứu nàng phải trả giá rất lớn, không đáng, cũng không cần thiết.

- Nàng!

Phong Phi Vân nheo mắt, đứng bật dậy, định xông vào ngăn cản hai người trong phòng. Nếu ngày mai không thể cứu Mộng Lăng Yến ra Cửu Tiêu tiên thành thì đêm nay mất trinh sẽ hại nàng.

Phong Phi Vân không phải loại người lạnh lùng.

Phong Phi Vân lại nghĩ đến một vấn đề, lúc này xông vào lỡ thấy chuyện không nên nhìn thì làm sao? Phong Phi Vân do dự.

Dường như Lưu Tô Tử cố ý trêu Phong Phi Vân, nheo mắt cười nói:

- Nhưng . . . Nghĩ tình ngươi cứu ta một lần, ta sẽ cho ngươi một viên trùng động linh thạch, Sau khi chuyện bị lộ nàng ta có thể kích hoạt trùng động linh thạch vượt hư không. Đương nhiên vượt hư không rất mạo hiểm, ta không bảo đảm cường giả Cửu Tiêu tiên thành có chặt đứt hư không hay không.

Phong Phi Vân nheo mắt, biết mình bị lừa. Nhưng Phong Phi Vân không tức giận, vấn đề không phải hắn kém thông minh hơn Lưu Tô Tử mà là thực lực không bằng nàng. Nếu Phong Phi Vân có đủ tài phú, tự mình cho Mộng Lăng Yến một viên trùng động linh thạch thì cần gì nhìn sắc mặt Lưu Tô Tử? Nếu thực lực Phong Phi Vân đủ mạnh trực tiếp tiêu diệt Mộng gia thì cần gì vất vả mượn đao giết người?

Phong Phi Vân có muốn cho Mộng Thái Nhạc, Mộng Lăng Yến trốn khỏi Mộng gia thì Lưu Tô Tử nằm trên mái cong sẽ ngăn cản. Bây giờ cách duy nhất là dựa vào trùng động linh thạch.

Lưu Tô Tử ngồi dưới ánh trăng, da trắng mịn, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói ra chân lý:

- Ngươi đừng không phục. Bán yêu sinh ra thấp hèn, đã định sẵn không thành cường giả mảnh đất này, được định sẵn bị cường giả chăn nuôi, trêu đùa, cười nhạo, nhục nhã.

Phong Phi Vân không mấy quan tâm, hắn nói:

- Nàng nói sao cũng được.

Phong Phi Vân ngừng một lúc, nói tiếp:

- Sẽ có ngày ta cho nàng biết thật ra ta rất có hứng thú với mỹ nữ.

Đêm nay bình yên trôi qua.

Ngày thứ hai, nguyên Vực thành Quỷ vực sôi trào, vì sứ giả đón dâu Cửu Tiêu tiên thành đến dây, tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Nhiều thế lực cổ xưa bị kinh động.

Đội đón dâu khổng lồ, có hồng thủy mở đường, chín con giao long bay đằng trước như chín sơn mạch xẹt qua không trung, phát ra tiếng rồng ngâm. Vực thành bao phủ trong long khí cuộn trào.

Đây là giao long thật sự, do linh mãng tu luyện ra, thân thể lột xác thành giao.

Lực lượng một con giao ngang đẳng cấp lão tổ, giao nghiêng người ngàn dặm tan nát, giao nhảy mũi mưa như trút nước.

Lão tổ, tộc lão Mộng gia đã xuất quan từ lâu. Cả đám cười toe toét nghênh tiếp sử giả Cửu Tiêu tiên thành đến.

Nhiều người trong Quý vực rất hâm mộ, dù sao Cửu Tiêu tiên thành đại biểu địa vị thần thánh. Đồn rằng Cửu Tiêu tiên thành từng sinh ra một vị bán thánh, có được nội tình người bình thường không thể tưởng tượng, đủ làm một cổ tộc nịnh bợ. Nhiều vực chủ đại vực đều hơi kính sợ Cửu Tiêu tiên thành.

- Chuyến này Mộng gia một bước lên trời, nịnh bợ Cửu Tiêu tiên thành, tương lai chắc chắn sẽ là bá chủ Quý vực.

- Hèn gì gần đây Mộng gia kiêu căng như thế. Có chỗ dựa Cửu Tiêu tiên thành, dù là vực chủ Quý vực cũng sẽ xem trọng bọn họ.

Có người tỏ vẻ khinh thường nói:

- Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành là thiên chi kiêu tử, có hàng trăm thê thiếp mỹ quyến, toàn là thiên chi kiêu nữ một phương, trong đó có một nửa là mỹ nhân thiên tài đẳng cấp sử thi. Mộng Lăng Yến gả sang đó chỉ là tiểu thiếp, nhân vật như thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành chưa chắc xem trọng nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play