Tuyệt đối không thể để Diêm Vương có được đầu và trái tim, đây là hai vị trí quan trọng nhất của thi thể. Diêm Vương có được đầu và trái tim thì tu vi sẽ lại tăng mảng lớn.
Phong Phi Vân dừng bước, dùng thần thông cuốn lấy linh thạch, linh quả, báu vật rơi dưới đất lên. Bắn ra một kim phật, cao chín mươi chín thước, tỏa ánh sáng vàng lấp lánh, phần bụng diễn hóa ra một con đường.
Phật quang bắn ra tịnh hóa tà khí xung quanh.
Đường Thiên quốc đã mở.
Trái tim, đầu đã bay ra bị đường Thiên quốc hút vào trong.
Phong Phi Vân thở phào, hắn cũng muốn trốn vào Thiên quốc tạm lánh nạn nhưng Diêm Vương không cho hắn cơ hội đó. Một luồng gió âm thổi qua biến thành bàn tay tà định kéo trái tim và đầu ra khỏi Thiên quốc.
Phong Phi Vân cắn răng, đóng kín đường Thiên quốc, vác kim phật to lớn chạy nhanh ra ngoài Ngọc Lâu quan.
Trên bầu trời phương bắc truyền đến tiếng gầm khiếp hồn người:
- Grao!
Mao Ô Quy bị Tất Ninh Soái chộp trong tay, choáng váng mặt mày, nhưng linh giác còn nhạy, cảm thấy không ổn.
- Nguy rồi, không trốn thoát. Diêm Vương cách vùng đất này gần hai mươi vạn dặm, trong khoảnh khắc sẽ giáng xuống, chúng ta không đến cổ trận đài kịp!
Đinh!
Một luồng tà lực chém tới, Phong Phi Vân cúi người. Tà lực xẹt qua đầu Phong Phi Vân phát ra thanh âm kim loại cắt đứt.
Kim phật cao chín mươi chín thước bị chém một nhát sâu một tấc, trận văn trên kim phật bị phá.
Kim phật là cánh cửa Thiên quốc, bề mặt có trận pháp cường giả tuệt đỉnh bày ra, khó mà tổn thương nó. Nhưng bây giờ một luồng tà lực chém nứt kim phật, nếu nó chém vào người Phong Phi Vân thì hắn chết chắc.
Tiêu Nặc Lan lấy Thiên Tôn Vô Lượng tháp ra, Mặc Dao Dao cũng lấy yêu binh có được trong thần tàng yêu tộc. Hai nữ nhân cùng ra tay, cách không quyết đấu với Diêm Vương, chặn Diêm Vương ngoài hai mươi vạn dặm. Nhưng còn một ít khí lưu bay ra từ khe hở thỉnh thoảng công kích đám người Phong Phi Vân.
Chỉ là khí lưu sót lại nhưng khá lợi hại, cảnh giới đám người Phong Phi Vân hiện tại không ngăn cản được.
- Hết cách! Tất Ninh Soái, hãy dẫn động trùng động linh thạch rời khỏi chỗ này ngay!
Phong Phi Vân biết không thể đến kịp cổ trận đài. Kim phật cao chín mươi chín thước bị chém nứt rạn, không mở đường Thiên quốc được. Nếu còn ở lại đây rất có thể sẽ chết.
Tất Ninh Soái vác Mao Ô Quy trên lưng ngăn chặn những khí lưu tà lực, cắn răng nói:
- Ngươi bị điên! Giờ phút này thiên địa không gian hỗn loạn, mở trùng động ra rất có thể sẽ vỡ nát ngay. Nếu chúng ta bị khốn chết trong trong trùng động vỡ nát thì mới là không có đường sống.
Phong Phi Vân giục:
- Không còn cáchn òa khác, phải liều một lần!
Tất Ninh Soái cũng hiểu đây là con đường sống duy nhất, gã lấy linh bài ra.
Tất Ninh Soái lắc đầu, nói:
- Trong trùng động linh thạch không còn nhiều năng lượng, ta tối đa chỉ có thể mang theo hai người, bỏ lại Thái Vi, Long La Phù đi.
Phong Phi Vân không chút do dự nói:
- Không được, phải mang theo hết!
- Tổ cha nó!
Tất Ninh Soái sốt ruột muốn khóc:
- Ngươi có hiểu hậu quả hao hết năng lượng trùng động linh thạch giữa đường không?
Phong Phi Vân nói:
- Không cần phải xuyên đến đầu kia trùng động, chỉ cần rời khỏi Thần Tấn vương triều là được. Ta có bí pháp xé một lỗ hổng trong trùng động, chúng ta có thể nhảy ra không gian trước.
Tất Ninh Soái hỏi:
- Nhảy ra trùng động trước? Lỡ rơi vào đại hoang thì làm sao?
- Vậy coi như chúng ta xui.
Tất Ninh Soái không muốn chút nào nhưng gã vẫn dẫn động linh văn trên linh bài. Linh quang bắn ra từ linh bài, mở cánh cửa trong không trung. Trong cánh cửa mông lung, một con đường từ cánh cửa kéo dài ra ngoài.
Phong Phi Vân truyền âm vị trí cổ trận đài bên ngoài Ngọc Lâu quan cho Tiêu Nặc Lan và Mặc Dao Dao, hắn tin với tu vi của hai nàng sẽ an toàn rút lui. Làm xong mọi chuyện, Phong Phi Vân không chút do dự mang Thái Vi, Long La Phù chui vào không gian trùng động.
Một tà ấn giáng xuống, cánh cửa trùng động sụp đổ, không gian khép kín.
Cửa trùng động mở ra bằng trùng động linh thạch vốn không thể giữ lâu.
Trong trùng động tràn ngập hơi thở không gian, thmậ chí xuyên qua trùng động thấy bí cảnh, vị diện trôi nổi trong kẽ hở không gian. Chúng nó như bị các bọt nước boa bọc bềnh bồng trong không gian. Có thế giới bí cảnh rất gần với đường hầm trùng động, chạm tay vào được nhưng thật ra cách xa ức vạn dặm.
Và đường hầm trùng động, mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống đất.
Phong Phi Vân ovón bị thương nặng bây giờ gầng như tiêu hao hết linh khí. Phong Phi Vân cắn răng cố bò dậy, ngồi xếp bằng dưới đất, phục hồi linh lực.
Trong đường hầm trùng động rất nguy hiểm, nếu gặp bão không gian tùy thời sẽ sụp đổ. Nếu không bất đắc dĩ thì không ai muốn xuyên qua không gian bằng đường hầm trùng động.
Năng lượng trên linh bài của Tất Ninh Soái không còn nhiều, vốn chỉ có thể mang hai người nhưng giờ có ba người và một con rùa, không thể đến cửa trùng động ban đầu Chiến Địa Tước phủ đặt ra.
Khi linh khí tiêu hoa hết đường hầm trùng động sẽ sụp đổ rơi vào bão không gian, khi đó mọi người chỉ có con đường chết.
Nên Phong Phi Vân phải phục hồi linh khí, thêm một phần linh khí là có một con đường sống.
Bởi vì đây là đường hầm trùng động do sức người mở ra, không cần đám người làm gì trong chỗ này. Bọn họ đang đi hướng Trung Ương vương triều thứ sáu.
Chỉ mới vào đường hầm trùng động có vài giây nhưng thật ra đám người Phong Phi Vân cách xa Thần Tấn vương triều ức dặm.
Tất Ninh Soái bò dậy, tính toán khoảng cách đến Trung Ương vương triều thứ sáu:
- Ta từng xem tọa độ không gian, Thần Tấn vương triều cách Chiến Địa Tước phủ chín trăm hai mươi tiên nhân nhảy. Diêm Vương từ phương bắc lao đến nghĩa là Thần Tấn vương triều ở hướng nam Trung Ương vương triều thứ sáu. Chiến Địa Tước phủ cách biên cảnh Trung Ương vương triều thứ sáu tám trăm bốn mươi tiên nhân nhảy, tức là Thần Tấn vương triều cách Trung Ương vương triều thứ sáu tám mươi tiên nhân nhảy.
Chỉ khi tính rõ khoảng cáchm ới tính ra thời gian trong đường hầm trùng động, đoán đại khái mình đi đến đâu rồi thông qua bí pháp Phong Phi Vân nói mở khe hở đường hầm trùng động chạy ra ngoài trước, có như thế mới được nhiều cơ hội sống hơn.
Thái Vi ức chế vết thương trong người, mắt nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp. Sắc mặt Thái Vi dần hồng hào, đã áp chế được sát khí của Thần cung chủ.
Long La Phù không bị thương nặng, nghe Tất Ninh Soái lẩm bẩm tính toán thì tò mò hỏi:
- Tiên nhân nhảy là cái gì?
- Tiên nhân nhảy là đơn vị tính cự ly của Trung Ương vương triều, tiên nhân nhảy một cái chín ngàn vạn dặm.
Tất Ninh Soái lẩm bẩm mấy thứ kỳ lạ như "Trùng động tiết", "Không gian thần tuyền", "Vặn vẹo vị diện" vân vân, toàn là mấy thứ Long La Phù chưa từng nghe.
Long La Phù sớm nghe nói thế giới rất rộng lớn, Thần Tấn vương triều chỉ là một ao nước nhỏ. Hôm nay Long La Phù mới kiến thức được một chút, Trung Ương vương triều lấy tiên nhân nhảy làm đơn vị tính khoảng cách, tiên nhân nhảy một cái chín ngàn vạn dặm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT