- Nữ Đế dụ ba chí cường đi là để hoàng tộc có đủ thời gian bố cục. Đám đại nhân vật hoàng tộc cũng biết không giữ được chín ải, bảy mươi hai trọng trấn. Bọn họ phòng thủ một tháng là vì có mục đích khác.
Diêu Cát gật đầu, nói:
- Lực lượng Thần Tấn vương triều chặn đại quân của các thế lực bên ngoài chín ải, bảy mươi hai trọng trấn là chuyện không thể nào. Mọi người đều biết sự thật này.
Phong Phi Vân cười cười:
- Nữ Đế đúng là người thú vị.
Diêu Cát mỉm cười nói:
- Ha ha ha, chắc không phải ngươi vừa mắt Nữ Đế đi? Nhi tử của yêu ma đại nhân, hãy cẩn thận, nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay Nữ Đế. Ài, ngươi nói xem Nữ Đế mang Thái Vi nữ thần đi có phải vì dụ ngươi mắc câu không?
Phong Phi Vân ngồi nghiêm chỉnh, nói:
- Ta không hứng thú với Nữ Đế, cho ta một khối lệnh bài có thể tùy ý đi qua các cửa trận pháp trong Thần đô, ta có chút chuyện cần làm.
- Cái này dễ, sự vụ trong Thần đô vốn do ta phụ trách. Miễn ngươi không bị Nữ Đế bắt thì tuyệt đối an toàn.
Diêu Cát nhanh chóng lấy khối thiết lệnh ra, bên trên có ấn ký đặc biệt của nàng, không ai mô phỏng được.
Diêu Cát nói:
- Nữ Đế đã quay về Thần đô, ta phải vào cung ngay, thuận tiện thăm dò tin tức liên quan Thái Vi muội muội giúp ngươi.
Phong Phi Vân hỏi lại:
- Thái Vi muội muội?
Diêu Cát nháy mắt với Phong Phi Vân:
- Ha ha ha ha ha ha! Ta lớn tuổi hơn nàng ấy nên là tỷ tỷ.
Diêu Cát sửa sang lại y phục, xóa hơi thở Phong Phi Vân dính trên người mình, chuẩn bị vào cung.
- Vậy được rồi, ban đêm ta đến chỗ nàng, hy vọng nàng sẽ cho ta tin tốt.
Trước khi ra khỏi thư phòng, Diêu Cát nói thêm một câu:
- Lão Thần Vương đã xuất quan.
Phong Phi Vân ngồi trên ghế đăm chiêu, lẩm bẩm:
- Sư phụ.
Một người dù cường đại cách mây luôn có sư phụ.
Một người mạnh cỡ nào chỉ có một cái mạng.
Lão Thần Vương không chỉ là sư phụ của Phong Phi Vân, cũng cứu mạng hắn.
Cho dù Nữ Đế trục xuất Phong Phi Vân ra hoàng tộc, bãi miễn chức Thần Vương thì hắn vẫn rất có tình cảm với lão Thần Vương.
Có lẽ trong hoàng tộc Phong Phi Vân chỉ có hảo cảm với một vị Thần Vương này.
- Đi Long hồ trước!
Phong Phi Vân cầm lệnh bài Diêu Cát cho thoải mái vượt ải, rất nhanh đến thành vực Ngân Câu Phiệt, đứng bên Long hồ ba ngàn dặm.
Đến Long hồ là để gom góp linh thạch, sau khi gom được nhiều linh thạch hắn sẽ đi cứu Thái Vi nữ thần rồi rời khỏi Thần đô. Trước khi đi có lẽ Phong Phi Vân sẽ đến thăm lão Thần Vương một lần, từ biệt ân sư.
Thần Tấn vương triều sống hay chết thì Phong Phi Vân không quan tâm.
Bên bờ Long hồ canh gác nghiêm ngặt, Ngân Câu Phiệt mở ra tất cả trận pháp bảo vệ. Cường giả rải rác trong ngũ đại vương triều đều rút về.
Phong Phi Vân đứng bên bờ Long hồ, cảm nhận khí thế khổng lồ, nếu hắn cứng rắn xông vào có lẽ sẽ chết.
Hoàng tộc phát triển trên mảnh đất Thần Tấn vương triều đã mấy ngàn năm, trừ gây ra nhiều kẻ thù thì cũng có khá đông minh hữu, ví dụ Tấn Hà long cung, Vạn Vật tháp, Âm Hư thi động vân vân.
Và Ngân Câu Phiệt.
Ngân Câu Phiệt có nguồn gốc sâu xa với hoàng tộc. Các đời Ngân Câu Phiệt chủ hầu như cưới một công chúa hoàng tộc làm thê tử. Mỗi đời đế sư đa số ra từ Ngân Câu Phiệt. Ba môn phiệt khác sẽ liên nhân với hoàng tộc nhưng không chặt chẽ như Ngân Câu Phiệt.
Nên ba môn phiệt khác phản chiến chĩa mũi dùi vào hoàng tộc, chỉ có Ngân Câu Phiệt là vẫn ủng hộ hoàng tộc.
Một lão bộc cung kính đứng bên ngoài đại điện.
- Phiệt chủ, bên ngoài có người cầm lệnh bài thái tể đến xin gặp.
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, ca múa linh đình, dường như đang mở tiệc chào đón khách quý.
Tiếng ca trong đại điện rất hay, vũ công cũng xinh đẹp.
Hôm nay Ngân Câu Phiệt mời khách quý, đặc biệt mời Phong Diệu Diệu của Lâm Lang hoa cung đến múa. Từ sau khi Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, Tuyệt Sắc lâu bị hủy diệt thì Lâm Lang hoa cung trở thành chốn trăng hoa số một Thần đô.
Nghe bên ngoài báo cáo, Phong Diệu Diệu đang đàn cầm cổ ngừng ngón tay. Phong Diệu Diệu là một nữ nhân xinh đẹp, được tài tuấn trẻ tuổi trong Thần đô theo đuổi, nhưng nàng không cho rằng mình nặng hơn thái tể.
Ngân Câu Phiệt chủ Đông Phương Hàn Lâm, thiên kiêu xuất sắc nhất Ngân Câu Phiệt Đông Phương Kính Thủy, mấy lão nhân nổi tiếng đều có mặt trong đại điện.
Đông Phương Hàn Lâm nhíu chân mày hoa râm:
- Người của thái tể?
Đông Phương Hàn Lâm trầm ngâm, suy tư mục đích thái tể phái người đến vào lúc này.
Dù sao một đại nhân vật hoàng tộc còn ngồi trong bàn tiệc, bây giờ sứ giả thái tể đến, rất đáng suy tư.
Long Xuyên Phượng vuốt râu, cười nói:
- Nghe nói Tấn đế đề bạt nha đầu này làm thái tể có thủ đoạn rất ghê gớm. Ta sớm muốn gặp nàng tiếc rằng mãi không có cơ hội, phiệt chủ đại nhân, có cần bản vương tránh mặt không?
Đông Phương Hàn Lâm dặn dò:
- Không cần, Thần Vương gai không phải người ngoài. Đông Phương Toàn, hãy mời sứ giả thái tể đến đây.
Đông Phương Hàn Lâm lại cùng lão Thần Vương bàn về tình hình chiến sự gần đây.
Khi Phong Phi Vân đến bên ngoài đại điện liền cảm nhận hơi thở của Thần Vương Long Xuyên Phượng, lão Thần Vương cũng phát hiện hắn.
Đây là linh giác của cường giả tuyệt đỉnh, dù không thể đối phương nhưng cảm nhận được.
Phong Phi Vân không ngờ lão Thần Vương sẽ xuất hiện trong Ngân Câu Phiệt, nhưng hắn không trốn tránh, không thay đổi khuôn mặt. Phong Phi Vân đi thẳng vào đại điện.
Phong Phi Vân đến vượt ngoài dự đoán của mọi người, trừ Long Xuyên Phượng sớm cảm ứng được hắn. Các lão nhân Ngân Câu Phiệt sửng sốt.
Các thanh quan lâm Lang hoa cung không hiểu ra sao, bọn họ không hiểu vì sao cấc Tất Ninh Soái trông thấy thiếu niên này đến thì lộ ra biểu tình như thế.
Các nàng thấy rất nhiều người trẻ tuổi giống như vậy, chỉ hơi đẹp trai một chút, sao có thể khiến nhân vật như Ngân Câu Phiệt chủ trợn mắt há hốc mồm?
Mắt Phong Diệu Diệu đưa làn thu ba, tò mò nhìn nam nhân trẻ tuổi đi vào.
Phong Phi Vân đến trước mặt Long Xuyên Phượng, khom người, cúi đầu:
- Đồ nhi kính chào sư tôn.
Đệ tử của Thần Vương.
Nếu là đệ tử của Thần Vương tại sao trở thành sứ giả của thái tể?
Phong Diệu Diệu càng tò mò hơn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật quái dị.
Ánh mắt Long Xuyên Phượng phức tạp nhìn Phong Phi Vân nửa ngày, có khen ngợi, có tiếc thương, một chút bất đắc dĩ.
Long Xuyên Phượng nuốt nước miếng, nói:
- Ngươi giỏi, rất giỏi, tìm chỗ ngồi đi.
Phong Phi Vân làm nhiều chuyện cho hoàng tộc nhưng cuối cùng bị Nữ Đế trục xuất, tước vị Thần Vương. Nếu cường giả khác gặp đối xử như thế sớm xích mích với hoàng tộc, nhưng Phong Phi Vân không làm vậy.
Long Xuyên Phượng biết không phải hắn sợ hoàng tộc mà vì tôn kính lão sư.
Trong bữa tiệc này hiếm ai biết ý nghĩa Long Xuyên Phượng nói hai chữ 'giỏi'.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT