Khiến Phong Phi Vân bất ngờ là Đại Tự Tại Chân Nhân rất tức giận, trên bầu trời ngưng tụ một dấu tay khổng lồ chứa tia diện, lực lượng hủy diệt muốn trấn chết Phong Phi Vân.
Hoang nguyên rung bần bật như trời sụp đất nứt. Mặt đất nhiều vết rạn, sự sống phạm vi trăm dặm bị hủy diệt, để lại thủ ấn khổng lồ dưới đất. Khổng lồ bị đánh thủng, lòng đất thủng lỗ sâu hoắm.
Đại Tự Tại Chân Nhân rụt tay về, lòng thầm hối hận. Đại Tự Tại Chân Nhân vội thi triển thần thức tìm kiếm nhưng dã mất tung tích Phong Phi Vân, trong trăm dặm không chừa một chút sự sống nào.
Chẳng lẽ bị đánh thành tro bụi?
Đại Tự Tại Chân Nhân bắt đầu suy tính nhưng không có chút kết quả, không tìm được dấu vết nào.
- Phong Phi Vân, ngươi lăn ra cho ta!
Đại Tự Tại Chân Nhân luống cuống, rất hối hận. Đại Tự Tại Chân Nhân cho rằng mới rồi đã quá kích động, không biết có phải vì nàng chưa tìm được địa cực truyền tống trận đã lỡ tay giết Phong Phi Vân?
Dù chết cũng nên để lại chút dấu vết, tại sao không suy tính ra?
Đại Tự Tại Chân Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Phong Phi Vân, ngươi nghĩ trốn rồi bản đế không tìm thấy sao?
Mặt đất tĩnh lặng.
Đại Tự Tại Chân Nhân thật sự tức giận, nàng không tin Phong Phi Vân đã chết.
Thời gian trôi qua.
Hồi lâu sau Đại Tự Tại Chân Nhân buồn bã thầm nghĩ:
- Xem ra chết thật, nếu không tại sao mình không suy tính ra được?
- Ta . . . Ta tìm đến . . . Địa cực cổ trận đài.
Người Phong Phi Vân đầy bùn đất bay ra khỏi một khe nứt. Phong Phi Vân rất vui vẻ, rất chật vật, tóc rối xù, mặt đầy bùn đất.
Đại Tự Tại Chân Nhân đang ngồi bên cạnh đất nứt, mắt thẫn thờ đăm chiêu. Phong Phi Vân đột nhiên từ bên dưới vọt lên làm Đại Tự Tại Chân Nhân giật nảy mình, phản xạ thụt lùi. Đại Tự Tại Chân Nhân đang ngồi chồm hổm nên bị mất thăng bằng, té ngửa ra sau.
Phong Phi Vân ngạc nhiên, giây sau mắt sáng rực, cười giễu Đại Tự Tại Chân Nhân.
- Hừ!
Đại Tự Tại Chân Nhân đứng bật dậy, chải chuốc tóc dài, dáng vẻ đoan trang, ánh mắt khiếp người.
- Trước khi hủy địa cực cổ trận đài thì chân nhân sẽ không thật sự giết ta, nếu mới rồi chân nhân muốn giết thật thì ta không sống nổi.
Phong Phi Vân nói thật lòng, mới rồi Đại Tự Tại Chân Nhân ra tay tuy hung dữ nhưng chỉ dùng lực lượng gần một phần trăm, không thật sự giết hắn. Vừa rồi đúng lúc Thiên Toán thư sinh giúp Phong Phi Vân che giấu thiên cơ nên Đại Tự Tại Chân Nhân không tính ra, cho rằng nàng lỡ tay đánh hắn ra bã thật.
Đại Tự Tại Chân Nhân cắn môi, nét mặt sa sầm nói:
- Mới rồi ngươi nói tìm được địa cực cổ trận đài, nó ở đâu?
- Ngay bên dưới.
Phong Phi Vân rất muốn hủy địa cực cổ trận đài nhưng thực lực của hắn khó làm gì được trận đài này, hắn cần nhờ vào tay Đại Tự Tại Chân Nhân.
Hai người bay xuống lòng đất, trông thấy một tòa trận đài khổng lồ cổ xưa do các khối đá to xếp hàng dài ra tay dướia lòng đất sâu trăm tước. Đại Tự Tại Chân Nhân vỗ một chưởng đó đúng lúc đánh ngay bên trên địa cực cổ trận đài.
- Địa cực cổ trận đài là không gian truyền tống trận khá cao minh, bình thường vượt qua mấy trăm ức dặm, hàng ngàn ức dặm, hoặc đi một số đại thiên vị diện mới trước giờ chưa từng có địa cực cổ trận đài. Để bày trận đài cỡ này cần có tu vi vũ hóa cảnh, muốn phá hoại nó phải có tu vi rất cao.
Phong Phi Vân hỏi:
- Chân nhân niết bàn mấy lần?
Đại Tự Tại Chân Nhân liếc Phong Phi Vân:
- Ngươi cảm thấy ta không phá được một tòa trận đài sao?
Phong Phi Vân đáp:
- Cái này khó nói.
Đại Tự Tại Chân Nhân hừ mạnh, cảm thấy bị khinh thường.
Trán trắng nõn bắn ra tia sáng vàng vô cùng, ánh sáng chói mắt như điện. Một con rồng vàng khổng lồ bay ra ngoài, dài khoảng ba ngàn thước. Mỗi miếng vảy rồng to cỡ cái gầu.
Người rồng vàng phát ra áp lực kinh khủng, đè ép Phong Phi Vân vội bay ngược ra sau, gọi Miểu Quỷ ban chỉ ra bảo vệ thân thể mình mới chống lại nổi lực lượng kia.
Phong Phi Vân thầm nghĩ:
- Tu vi của bà tám này thật lợi hại, đánh nhau với Tà Hoàng chưa lộ ra sức mạnh thật sự.
Ầm!
Con rồng to màu vàng thò vuốt rồng vỗ xuống địa cực cổ trận đài.
Địa cực cổ trận đài vận chuyển nhanh, trong trận đài đá to phát ra ánh sáng rực rỡ ngưng tụ thành cột ánh sáng đánh nát vuốt rồng.
Đại Tự Tại Chân Nhân liên tục lùi ba bước, thu con rồng vàng vào trán.
Đại Tự Tại Chân Nhân hít sâu, nói:
- Trận pháp thủ hộ thật khủng khiếp.
Phong Phi Vân châm chọc:
- Đùa, cường giả vũ hóa cảnh bày trận pháp thủ hộ chuyên môn bảo vệ địa cực cổ trận đài đâu dễ bị chân nhân phá?
Đại Tự Tại Chân Nhân nói:
- Không phải ngươi nói là có cách phá địa cực cổ trận đài sao?
Phong Phi Vân thận trọng gật đầu, ngồi xổm người xuống. Phong Phi Vân nhặt một cục đá khắc thứ tự địa cực cổ trận đài, lại khắc cách vận chuyển của trận pháp phòng ngự, cuối cùng nói lý niệm trận pháp, cách phá giải bài bố của tu sĩ vũ hóa cảnh.
Đại Tự Tại Chân Nhân có tạo nghệ trận pháp rất cao, trí tuệ cao sâu, thông minh hơn người. Trận pháp tu sĩ vũ hóa cảnh bài bố rất phức tạp nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân vẫn nhanh chóng lĩnh ngộ ra đại khái.
Mắt Đại Tự Tại Chân Nhân sáng lấp lánh, được lời nói của Phong Phi Vân dẫn dắt, nhiều điểm mù trận pháp trước kia không rõ ràng thoáng chốc sáng sủa hẳn ra.
Đại Tự Tại Chân Nhân còn suy một ra ba, lòng vẽ ra trận pháp uy lực khủng bố ngang ngửa với trận pháp của tu sĩ vũ hóa cảnh.
Nếu có thể bày ra trận pháp ngang ngửa với tu sĩ vũ hóa cảnh vậy còn sợ gì trên mảnh đất này nữa? Hai cung chủ Thần Linh cung có muốn đối phó với Đại Tự Tại Chân Nhân cũng sẽ bị nàng trấn áp ngược lại.
Nhưng trận pháp tu sĩ vũ hóa cảnh bài bố rất khó lĩnh ngộ, khó khăn lớn lao, hao phí tài nguyên khổng lồ, đủ đào rỗng nguyên Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân chỉ mặt đất:
- Muốn phá hỏng địa cực cổ trận đài phải vào cổ trận đài trước, dọc theo tuyến đường này là xông vào được.
Đại Tự Tại Chân Nhân nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, cảm thấy nam nhân trước mắt nàng rất bất phàm.
Đại Tự Tại Chân Nhân nói:
- Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, chờ ta phá địa cực cổ trận đài rồi mới xử ngươi sau.
Đại Tự Tại Chân Nhân có dã tâm rất lớn, nàng không chỉ muốn phá địa cực cổ trận đài, càng muốn lấy trận pháp phòng ngự của tu sĩ vũ hóa cảnh trong trận đài. Làm như vậy Đại Tự Tại Chân Nhân sẽ đứng ở thế bất bại trên mảnh đất này, không ai đánh bại nàng được.
Đại Tự Tại Chân Nhân mới đi vào địa cực cổ trận đài là Phong Phi Vân co giò bay lên trời ngay.
- Bà tám này ngu, lão tử dẫn nàng đến đây là muốn nhờ vào trận pháp phòng ngự do tu sĩ vũ hóa cảnh bày ra nhốt nàng. Hừ, ngoan ngoãn ở lại đây? Chờ ngươi đến giết ta sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT