vipvandan.vn :

Chương 1212: Đại Tự Tại Chân Nhân.

Lòng Phong Phi Vân rất hối hận, hắn quá sơ sẩy, xem thường cường giả đỉnh cao của Thần Tấn vương triều.

Đầu kia đường hầm nối với tòa linh sơn. Nơi này như đất lành ngăn cách với thế gian, xung quanh là cổ thụ xanh biếc chọc trời. Trên bầu trời có linh hạc trắng muốt bay lượn, dưới đất có tượng đá muôn hình muôn vẻ, rất xảo diệu. Có cao như núi, hình dạng tựa mãnh thú thái cổ, có to cỡ nắm tay, là mỹ nhân tượng đá trắng hình dạng linh lung.

Phong Phi Vân đi trong rừng đá, vừa ngắm các pho tượng vừa gật gù khen. Người điêu khắc mấy pho tượng đá là người lĩnh ngộ quy tắc thiên đạo sâu sắc, chuyển hóa quy tắc thiên đạo vào tượng đá, hình thành đường cong vừa đẹp tuyệt vừa xảo diệu.

Mỗi pho tượng đá như một loại công pháp tu luyện, người ngưng tụ nó điêu khắc thành tượng có thể tham ngộ một ít thần thông kinh thế.

Bản thân Phong Phi Vân có lĩnh ngộ thiên đạo sâu sắc nên chỉ kinh thán, đổi lại tu sĩ thấy pho tượng đầu tiên đã kích động run rẩy, đi không đặng, ngồi xuống tham ngộ ngay.

Phong Phi Vân cảm giác mình từ dưới leo lên trên, đang bò lên một ngọn núi rất cao, không thấy đỉnh núi, vì rất khổng lồ.

Đi nửa ngày chỉ thấy tượng đá, có đứng gần vách vực, một số lơ lửng giữa vực sâu mây mù. Những pho tượng này càng thần dị, quy tắc thiên đạo càng cao sâu, mỗi đường nét như một loại thần thông.

Xuyên qua sườn núi linh dược, đi vào rừng trúc, rốt cuộc Phong Phi Vân trông thấy Đại Tự Tại Chân Nhân trong truyền thuyết.

Đại Tự Tại Chân Nhân ngồi bên linh trì, trong ao nở luyện hóa, hà quang chói mắt, linh khí đặc quánh. Khỏi đoán cũng biết đây là linh tuyền tuyệt thế.

Phong Phi Vân mới đến cách linh tuyền hai mươi trượng đã cảm nhận áp lực khổng lồ, như có ngọn núi đè người. Mặt đất dày đặc trận vặn, lấp lánh ánh sáng như ngôi sao, tựa như chòm sao đan xen vào nhau.

Phong Phi Vân dừng bước, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn nhìn nữ nhân mặc áo vàng. Phong Phi Vân chỉ thấy ảo ảnh, yểu điệu thướt tha, tóc dài bay bay, mông lung mơ rồi, khí thế uy nghiêm khiếp người.

- Grao!

Một bóng rồng vàng ngưng tụ trong không trung biến thành thần long cái thế giương nanh múa vuốt công kích. Thần long đánh nát ánh sáng Phượng Hoàng Thiên Nhãn của Phong Phi Vân, vuốt rồng khổng lồ vỗ xuống, lực lượng khủng khiếp dữ dội.

Phong Phi Vân không ngờ chỉ nhìn một cái dường như chọc giận đối phương, hắn vận chuyển luân hồi tật tốc định chạy khỏi nơi đây. Nhưng Phong Phi Vân mới bước ra một bước thì không nhúc nhích được, như thể không khí bị đông lại. Đừng nói trốn, Phong Phi Vân muốn duỗi cánh tay cũng khó khăn.

Phong Phi Vân hét to một tiếng:

- Grao!

Một vạn dị thú chiến hồn lao ra khỏi cơ thể Phong Phi Vân. Bảy khối hỏa diễm thần cốt lóe sáng hình thành một chu thiên, bộc phát lực lượng chấn động hư không xé rách giam cầm vô hình, Phong Phi Vân vỗ một chưởng ngăn cản vuốt rồng.

Ầm!

Vuốt rồng vỡ, bóng rồng biến mất.

Phong Phi Vân thụt lùi ra sau, xương cốt kêu răng rắc, cánh tay như trúng búa sắt suýt xụi lơ. Mắt Phong Phi Vân tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm nữ nhân áo vàng bên bờ linh trì.

Tu vi của Đại Tự Tại Chân Nhân quá kinh khủng, người không nhúc nhích cái nào, chỉ phát ra một hơi thở đã suýt trấn chết Phong Phi Vân. Nếu Phong Phi Vân chưa đột phá Thiên Mệnh đệ cửu trọng e rằng đã chết ngay vừa rồi.

Nếu thật sự không được Phong Phi Vân đành lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra chạy trốn, tuy khả năng trốn thoát rất nhỏ bé nhưng dù gì nên làm liều một phen.

- Ánh mắt của Long Xuyên Phượng không tệ, ngươi có tư cách phong vương khác họ.

Giọng nữ nhân áo vàng mờ mịt nhưng rất uy nghiêm, như vị thiên đế đứng trên chín tầng mây nói chuyện với thần dân.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Nàng thăm dò tu vi của ta chứ không thật sự muốn giết ta.

- Nếu nàng có sâu xa với hoàng tộc thì hôm nay không chết được.

Nghĩ thông điều này, Phong Phi Vân nhẹ lòng hơn, hắn kéo một tảng đá lại, ngồi bệch xuống.

Phong Phi Vân ung dung nói:

- Chân nhân nói rất có đạo lý.

Đại Tự Tại Chân Nhân phát ra hơi thở khó chịu, nàng rất bất mãn thái độ của Phong Phi Vân. Tiểu tử này không lễ phép chút nào.

Bùm!

Một luồng khí lưu bay qua đánh nát tảng đá dưới mông Phong Phi Vân, may mắn hắn nhảy nhanh không thì mông đã nở hoa.

Phong Phi Vân thầm nhận định:

- Tích cách Đại Tự Tại Chân Nhân khó chịu, không dễ ở chung.

Phong Phi Vân ngoan ngoãn đứng thẳng.

Trước mặt người thực lực mạnh hơn mình, tính cách khó khăn nếu không ngoan thì đó là muốn ăn đòn.

Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi:

- Có biết tại sao ta kêu ngươi đến đây không?

Giọng Đại Tự Tại Chân Nhân rất dễ nghe.

Phong Phi Vân nói:

- Xin chân nhân chỉ giáo cho.

- Thịnh hội tà đạo sắp đến, di tích tháp cổ bị ngươi khuấy động lật trời. Chư thiên vạn giáo đều bị điều động, mấy hôm nữa Phổ Đà sơn sẽ đối diện sát kiếp. Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tha cho ngươi sao?

Phong Phi Vân trả lời:

- Dốc sức cho triều đình dù ruột đổ đầy đất cũng không hối hận.

Linh vụ gột rửa, linh tuyền chảy xuôi.

Đại Tự Tại Chân Nhân im lặng thật lâu sau mở miệng nói:

- Ngươi rất trung thành tận tâm với trièu đình, nhưng ngươi chết ở đây thì có ai thấy được?

- Lòng trung thành chiếu sáng trời trăng. Hoàng tộc đối xử với ta không tệ, sao ta có thể phụ giao phó của lão Thần Vương, phụ kỳ vọng của Tấn đế? Hôm nay rơi vào tay chân nhân, ta không có lời gì để nói, muốn chém muốn giết thì tùy. Hôm nay chỉ có Thần Vương triều đình đứng chết, không có kẻ hèn khom lưng uốn gối xin tha.

Thái độ Phong Phi Vân kiên quyết, thanh âm bi tráng, hào hùng thấy chết không sờn.

Đại Tự Tại Chân Nhân im lặng một lúc sau lên tiếng:

- Ngươi có thể tiến tới mười bước.

Phong Phi Vân thở phào, thầm rít gào:

- Cược đúng rồi!

Áp lực quanh linh trì mỏng hơn một chút nhưng vẫn đủ đè người bình thường nằm sấp. Phong Phi Vân đi tới mười bước, thấy rõ linh tuyền hơn một chút, dường như bên trong mọc một đóa sen.

Đại Tự Tại Chân Nhân đứng bên bờ linh trì, người cao kiều, đường cong xinh đẹp, long khí vờn quanh. Đại Tự Tại Chân Nhân vẫn chỉ là cái bóng mơ hồ, không thấy rõ hình dạng, chỉ thấy đường nét thân thể lờ mờ. Phong Phi Vân nghi ngờ Đại Tự Tại Chân Nhân không phải người thật.

Đại Tự Tại Chân Nhân đã hơn một ngàn năm không xuất thế, giờ Phong Phi Vân gặp nàng không biết là may mắn hay bất hạnh.

- Bầy rồng nuốt trời, thái vi thủ tâm, đây là thiên tượng, cũng là ảnh chiếu hướng đi quốc vận Thần Tấn vương triều. Ngươi cảm thấy vạn số của Thần Tấn vương triều đã tận chưa?

Khi Đại Tự Tại Chân Nhân thốt lời thì màn trời bỗng tối sầm, từ ban ngày thành ban đêm.

Đại Tự Tại Chân Nhân thể hiện tu vi khổng lồ, năng lực thay trời đổi đất.

Biến ban ngày thành bóng đêm.

Trên màn trời ánh sao lấp lánh, ngôi sao tụ tập thành dòng sông xuyên qua màn trời đan thành bức tranh rung động hồn người.

Phong Phi Vân không thấy ngạc nhiên, khi tu vi đến cảnh giới nhất đinh thì có thể khiến một khu vực 'từ ban ngày chuyển thành đêm', đây không phải thủ đoạn nghịch thiên gì. Vì trời sao ngay trên đầu, chẳng qua dùng thủ đoạn thể hiện nó ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play