Tòa phật tháp phủ đầy bụi, dấu vết loang lổ, sàn đầy bụi đất.

Tuy là bên ngoài Phật tháp đang chiến đấu long trời lở đất, nhưng mà bên trong Phật tháp lại khá yên tĩnh, ngọn Phật chúc ở trên nóc tháp tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Phong Phi Vân đi dọc theo cầu thang gỗ, cuối cùng cũng leo lên đến nóc Phật tháp, dọc theo dường đi cũng không gặp bất cứ sinh vật hay trận pháp nào, hoàn toàn ngoài suy đoán của hắn.

Nhưng mà khi leo lên đến nóc Phật tháp thì tất cả lại càng nằm ngoài suy đoán của hắn.

"Lốp bốp!"

Trên sàn gỗ đang đốt một đống lửa, trên ngọn lửa có một cây thiết thượng, trên thiết trượng có một con bò cạp thật to, khoảng chừng như đầu một người. Bò cạp đã bị nướng cháy vàng, bốc lên khói trắng, phát ra từng đạo mùi thịt.

Ngồi nướng bò cạp là một vị đại hòa thượng. Đại hòa thượng này thân cao tám thước, vốc người vạm vỡ, gông xiềng trên người hết sức to lớn.

Lồng ngực hắn lộ ra hơn phân nửa, chỉ thấy trên ngực có hình xăm, bên trái là một con hắc long đang giương nanh múa vuốt, bên phải là một con bạch hổ hung mãnh dữ tợn.

Trên người vị hòa thượng này vậy mà lại có hình xăm, vừa nhìn thì thấy không phải là người lương thiện, chỉ giống như lão đại của một bang hội nào đó.

Huống chi vị đại hòa thượng này còn đang dùng thiền trượng làm công cụ quay thịt, lại còn nướng cả thịt bò cạp, cánh tay lớn như thùng nước liên tục quay vòng, vừa nướng thịt vừa uống rượu.

Vị hòa thượng này ngồi trên một tấm ván gỗ, khuôn mặt mập mạp quay lại nhìn Phong Phi Vân rồi nở một nụ cười rất thân thiện, nhưng mà trong mắt Phong Phi Vân thì nụ cười kia chẳng khác nào nụ cười khẩy của một tên đồ tể dữ tợn.

- Phi Vân ca ca, hòa thượng này không thả muội đi, huynh mau cứu muội đi.

Phong Tiên Tuyết co rút trong một góc, rất dễ nhận thấy nàng vô cùng sợ hãi vị hòa thượng này.

Phong Phi Vân hơi liếc mắt một cái, sau đó chắp tay cúi đầu, cung kính nói:

- Tiền bối chính là người trong Phật môn, tại sao lại làm khó một tiểu cô nương như vậy chứ, đây rõ ràng không phải cách hành sự của người trong Phật môn.

Vị đại hòa thượng kia ngẩng đầu nhìn lại, cười nói:

- Tiểu thí chủ nói thế là sai rồi, ngươi xem xem trên người ta có chút gì giống với phong cách hành sự của người trong Phật môn hay không?

Đại hòa thượng này vừa mở miệng thì càng làm cho người khác kinh ngạc, giọng hắn già nua vô cùng, giống như một lão nhân gần đất xa trời, cùng với dáng vẻ cao to lực lưỡng thì hoàn toàn không khớp.

- Cái này ...

Phong Phi Vân nhất thời bực bội, vị hòa thượng này vừa nhìn thì cứ như ác tăng, hơn nữa còn đi vào Phật tháp trong miếu thần, nhất định là một cường giả có tu vi cao thâm nên tuyệt đối không thể làm hắn tức giận.

Nếu đã không thể cứng rắn, vậy thì chỉ có thể mềm mà thôi!

Phong Phi Vân cười ha ha một tiếng, vừa quan sát cảnh vật chung quanh trong Phật tháp, vừa bước về phía trước.

Ở giữa tòa Phật tháp có một ngọn Phật chúc, cũng không biết ngọn Phật chúc kia là từ thứ gì luyện thành mà lại vĩnh viễn không tắt.

Ngoại trừ ngọn Phật chúc thì ở trên vách còn có khắc một bức tranh, đó chính là một vị cao tăng đắc đạo, người mặc phật y trắng, tay cầm long nhẫn màu xanh cùng với vòng phật châu, đôi mắt có vẻ vô cùng bi thương.

Mặc dù chẳng qua chỉ là một bức tranh vẽ nhưng mà sự bi thương kia lại rất chân thật, bất luận người nào nhìn thấy bức tranh này thì cũng không kiềm chế được mà bị lây nhiễm.

- Chín rồi, chín rồi, nha đầu, ngươi có ăn hay không?

Đại hòa thượng kêu lên.

Phong Tiên Tuyết chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua con bò cạp kia thì đã muốn nôn mửa, hiển nhiên là liều chết lắc đầu, mắt thì nhắm nghiền lại, rõ ràng là nhìn cũng không muốn nhìn.

- Haizzz! Đáng tiếc thật, đây là một món ăn ngon vậy mà không có người nào dám cùng bần đạo chia sẻ.

Đại hòa tượng lắc đầu dậm chân, có vẻ hết sức chán nản.

- Ta và tiền bối cùng thưởng thức món này đi.

Phong Phi Vân ngồi xuống bên cạnh vị hòa thượng, kéo đuôi con bò cạp từ trên cây thiền trượng xuống, trực tiếp bỏ vào miệng.

Hắn vốn cho rằng thịt bò cạp sẽ rất khó ăn vô cùng, nhưng mà sau khi nhai hai cái thì lại cảm thấy rất là ngon.

- Thịt ngon, tiền bối không hổ là danh giả nướng thịt.

Phong Phi Vân cảm thán nói.

- Ha ha ha! Tửu Nhục hòa tượng ta mà quay thịt thì hiển nhiên là đệ nhất thiên hạ rồi, coi như là đệ nhất đầu bếp của thiên kim tiểu tư cũng không có nương ngon bằng ta được đâu.

Đại hòa thượng cũng nở nụ cười, dễ nhận thấy là hắn rất vui khi người khác khen hắn nướng thịt ngon.

Phong Phi Vân kinh ngạc, nói:

- Tên của tiền bối gọi là Tửu Nhục Hòa Thượng sao?

- Không phải, không phải.

Đại hòa thượng liên tục lắc đầu.

Phong Phi Vân không khỏi tự chế giễu mình, tại sao hắn lại có thể hỏi một chuyện ngu ngốc như vậy chứ? Trong thiên hạ làm sao có thể có một vị hòa tượng gọi là Tửu Nhục hòa thượng chứ.

- Pháp hiệu bần tăng là "Tửu Nhục".

Tửu Nhục hòa thượng hết sức nghiêm túc nói.

"Phốc!"

Thiếu chút nữa Phong Phi Vân đã phun miếng thịt bò cạp mới vừa ăn ra ngoài, đại hòa thượng này thực sự gọi là Tửu Nhục hòa thượng.

Tửu Nhục hòa thượng đứng bên cạnh đống lửa, gương mặt hết sức tròn trịa, tướng mạo trang nghiêm, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, nói:

- Trước đây sư tôn ta dẫn ta vào Thương sinh tự, vẫn còn chưa đặt pháp hiệu cho ta thì đã viên tịch. Pháp hiệu "Tửu Nhục" này thực ra là tự ta đặt.

Thương sinh tự là một ngôi đại miếu sao? Phong Phi Vân chưa từng nghe nói qua, chỉ cảm thấy vị Tửu Nhục hòa thượng này thật sự rất vớ vẩn.

Phong Phi Vân luôn cảm thấy vị Tửu Nhục hòa thượng này có chút vấn đề thần kinh, không muốn làm tổn thương hắn thêm nữa nên nói:

- Tiền bối là cao nhân Phật môn, có thể nào lại đi giam cầm một tiểu cô nương chứ, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của người mà còn làm ảnh hưởng đến danh dự Thương sinh tự nữa.

Phong Phi Vân thành khẩn nói tới những hệ lụy cho Tửu Nhục hòa thượng nghe, hy vọng tên bại hoại phật môn này được độ hóa.

Trong lòng vị Tửu Nhục hòa thượng hình như đang suy nghĩ gì đó, giọng nói già nua mà còn kéo dài, thở dài nói:

- Thương sinh tự đã sớm chìm vào trong lòng đất hơn tám trăm năm rồi, toàn bộ Thương sinh tự cũng chỉ còn lại một mình bần đạo, cho dù bần đạo có mất hết danh dự thì cũng muốn thu nhận vị nữ tử này làm đồ đệ, truyền cho nàng phật pháp của Thương sinh tự, tiếp tục nhận việc hương khói cho Thương sinh tự, nếu không sau khi bần đạo chết thì làm sao có mặt mũi đi gặp sư tôn chứ?

- Cái gì? Tòa miếu thần này chính là Thương sinh tự?

Phong Phi Vân có chút kinh ngạc.

- Gì chứ? Ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ? Làm một nữ hòa thượng sao?

Phong Tiên Tuyết giật mình, liên tục lắc đầu. Đánh chết cũng không đồng ý cạo trọc đầu làm hòa thượng, sẽ xấu xí lắm. Chuyện này tuyệt đối không thể, nhưng lại không có một chút cơ hội thương lượng.

Tửu Nhục hòa thượng gật đầu, nói:

- Ngươi và Phật có duyên, ngươi mang phật cốt Tiên Thiên, nếu không theo ta quy y Phật môn thì quả thật sẽ rất đáng tiếc. Hơn nữa cũng không phải để cho ngươi làm nữ hòa thượng đâu?

- Vậy chứ làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play