- Nếu không cút xa ta ra thì đừng trách ta không khách khí.
Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, vẽ trong hư không một cái, một đầu kền kền cực lớn bay trên không 100m ngã xuống dưới, bị phanh thây thành hai nửa.
Những dị thú kia cũng đã tu luyện mấy trăm năm, đã có một tia trí tuệ, thấy Phong Phi Vân không dễ chọc, cả đám đều nhanh chóng tán loạn, rất nhanh liền biến mất trong rừng.
Phong Phi Vân cũng không hề dừng lại, liền tranh thủ thu thập sạch sẽ dấu vết trên mặt đất, liền lập tức chạy thục mạng vào sâu trong Thập Vạn Sơn Hà, nơi này mới chỉ là vài trăm dặm bên ngoài Thập Vạn Sơn Hà, những tu sĩ muốn cướp đoạt Kim Tàm Kinh tùy thời đều có thể đuổi đến, chỉ có trốn vào chỗ càng sâu hơn trong Thập Vạn Sơn Hà mới có thể đạt được càng nhiều sinh cơ hơn nữa.
Trước khi đêm đến, ba đạo nhân ảnh ở trong rừng nối đuôi nhau mà ra, đến chỗ đêm qua Phong Phi Vân tu luyện Kim Tàm Kinh, dừng lại, một nữ tử chừng hai mươi trong đó trong mắt trái bay ra một khối thủy tinh màu xanh da trời, tựa hồ là một kiện thiên tài địa bảo, có chút chiếu qua trên mặt đất, sau đó liền lại cất thủy tinh vào, bay trở về trong mắt
Nữ tử này da thịt thập phần trắng nõn, bờ môi mang theo một vòng khêu gợi hồng nhuận phơn phớt, trong đôi mắt long lanh kia lại mang theo vài phần màu sắc trang nhã, nói:
- Trên mặt đất có lưu lại khí tức của Phong Phi Vân, đêm qua hắn từng dừng lại ở chỗ này.
- Suốt một ngày, Phong Phi Vân mới chạy được ba trăm dặm đường, nói rõ trong khi hắn quyết đấu với Sâm La Điện đã bị trọng thương, hắn khẳng định không đi xa đâu, tiếp tục đuổi.
Lục Lân đại khái chừng bốn mươi tuổi, nhưng tuổi thật đã vượt qua 200 tuổi, nhìn nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt luân vừa nói chuyện, đặc biệt dừng lại trên lưng ngọc mảnh khảnh của nàng mấy giây, sâu trong đồng tử hiện lên vài phần dị sắc.
Lục Nhân Nhân một đôi lông mày lá liễu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể mềm mại đáng yêu, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần lạnh như băng, răng trắng môi hồng, nói:
- Tam thúc, Phong Phi Vân cũng không phải loại đơn giản, sáu vị cự phách, một vị siêu cấp cự phách của Sâm La Điện đều chết trong tay của hắn, cho dù hắn bị trọng thương, chúng ta muốn đối phó hắn cũng cần chú ý cẩn thận, bằng không rất có thể sẽ bị hắn ám toán.
Lục Nhân Nhân đang mặc thanh sam, như một cây hoa tường vi tú lệ, đặc biệt là đôi mắt đẹp kia của nàng luôn tản ra lam mang nhàn nhạt, giống như một vịnh lam nguyệt thủy đàm vậy.
Nử tử mê người như thế, tuyệt đối là tình nhân trong mộng trong mắt vô số nam nhân, người theo đuổi nhiều vô số kể, nhưng tu vi của nàng rất cao, hơn nữa lai lịch cũng rất lớn, nam tử bình thường rất khó được nàng để vào mắt.
Lục Lân chính là Tam thúc của Lục Nhân Nhân, đi theo còn có một trung niên nhân nữa, người trung niên này khí độ bất phàm, mi tâm vậy mà ngưng tụ lấy một ấn ký tia chớp, chính là nhị ca của Lục Lân, Lục Kim Hâm, cũng là Nhị thúc của Lục Nhân Nhân, là người tu vị cao nhất trong ba người.
- Nhân Nhân nói đúng, Phong Phi Vân quỷ kế đa đoan, am hiểu ẩn nấp, nếu không phải Nhân Nhân có U Lam Linh Nhãn, chúng ta căn bản không có khả năng tìm được tung tích Phong Phi Vân nhanh như vậy.
Lục Kim Hâm hiển nhiên ổn trọng hơn Lục Lân nhiều lắm, bên người đi theo một đầu linh điểu màu xanh, duỗi ra hai đôi cánh, trong ánh mắt lộ ra kim hồng sắc song sắc, hai cái điểu trảo bám trên mặt đất, cao chừng hơn một người.
Có thể thu phục một đầu linh thú, bởi vậy có thể thấy được tu vị Lục Kim Hâm này cường đại thế nào.
Lục Lân nhẹ gật đầu, cung kính nói:
- Nhị ca nói đúng, nhưng tên Phong Phi Vân này đáng giận đến cực điểm, thù của Ly Vi chúng ta không thể không báo ah! Một khi cướp lấy Kim Tàm Kinh, nhất định phải nghiền xương tên vương bát đản Phong Phi Vân kia thành tro.
Nhắc đến "Ly Vi", sắc mặt Lục Nhân Nhân lập tức phát lạnh, hận ý đối với Phong Phi Vân cũng tăng đến cực hạn, Lục Ly Vi chính là muội muội của nàng, vốn ở Sâm La Điện đệ thập điện tu luyện, nhưng lại bị Phong Phi Vân ô nhục, sau khi trở lại Phổ Đà Sơn chưa từng cười qua, càng chủ động đưa ra yêu cầu tiến vào Vong Hồn động phủ bế quan, đã ba năm vẫn chưa đi ra.
Vốn sau khi tin tức Kim Tàm Kinh truyền đến Phổ Đà Sơn, chỉ có Lục Lân và Lục Kim Hâm bị điều động đi, nhưng Lục Nhân Nhân vì báo thù cho muội muội mình, cũng đưa ra yêu cầu muốn cùng đi, bởi vì nàng có được U Lam Linh Nhãn, có được năng lực vạn dặm truy tung, cộng thêm Lục Lân cực lực khuyên bảo, Lục Kim Hâm tuy rằng rất không muốn Lục Nhân Nhân đi ra mạo hiểm, nhưng sau khi nghĩ đến năng lực đặc thù của nàng, cuối cùng vẫn đã đáp ứng.
- Giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, đêm xuống, bên trong Thập Vạn Sơn Hà sẽ trở nên dị thường khủng bố và hung hiểm, chúng ta tối nay sẽ tạm thời ở lại chỗ này một đêm, sáng sớm ngày mai toàn lực truy kích Phong Phi Vân, tin tưởng dùng tốc độ của chúng ta, đuổi theo Phong Phi Vân bị trọng thương chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Sau khi Lục Kim Hâm nói xong, liền thả linh điểu màu xanh kia ra ngoài, dò xét tình huống chung quanh, mà hắn thì lại bắt đầu bố trí trận pháp trên mặt đất.
Một khi tiến vào Thập Vạn Sơn Hà, vô luận tu vị ngươi cao bao nhiêu, đêm xuống đều phải ngoan ngoãn co đầu rút cổ lại..., bằng không thì chỉ có một con đường chết.
Lục Nhân Nhân tìm được một khối đá sạch sẽ, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, trên người vờn quanh lấy một tầng hà úy mờ mịt, tựu như tiên cơ trong mây, so với muội muội nàng Lục Ly Vi càng tăng thêm vài phần thành thục và khí chất vũ mị.
Chợt, Lục Nhân Nhân mở ra đôi mắt đẹp, cảm giác được có người đang nhìn chăm chú lên mình, vội vàng quay đầu, lại phát hiện sau lưng chính là Tam thúc Lục Lân. Lục Lân đang điều tra địa hình chung quanh, một khi gặp phải dị thú vây công cũng có thể tùy thời rút lui đi
Chẳng lẽ là ảo giác?
Lục Nhân Nhân tự nhiên tuyệt đối sẽ không tin tưởng Tam thúc mình sẽ nhìn mình, vì vậy liền không quan tâm nữa, có Nhị thúc và Tam thúc ở đây, chẳng lẽ còn có người dám gây bất lợi với nàng sao?
...
Ngày hôm nay, Phong Phi Vân tổng cộng chạy đi hơn sáu nghìn dặm đường, so với hơn ba trăm dặm đường ngày trước nhanh hơn rất nhiều.
Khi lần nữa đêm xuống, Phong Phi Vân cũng ngừng lại, trên người khắp nơi đều là vết máu, tuy rằng hắn trên đường đi đã tận lực né tránh địa bàn những linh thú cường đại kia, nhưng vẫn bị hơn mười đầu dị thú cường đại công kích, trong đó có hai lần Phong Phi Vân thiếu chút nữa đã chết trong miệng dị thú.
Hắn hiện giờ tu vị còn không chưa hoàn toàn khôi phục, đừng nói linh thú, chỉ một ít dị thú cường đại cũng đã có thể lấy mạng hắ rồi.
Phong Phi Vân tìm một tiểu sơn cốc để ở lại qua đêm, tiểu sơn cốc này rất trống trải, có hai con đường có thể đi ra ngoài, cho dù một đường trong đó bị linh thú phá hỏng thì vẫn còn một đường khác để ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT