Nhớ tới các tin đồn đáng sợ của thập vạn sơn hà, ngay cả cự phách cũng kinh hồn táng đảm.
May mắn có sinh mệnh hành giả đại nhân đi trước dò đường, tìm kiếm con đường an toàn, bằng không thì bọn họ đã sớm chết trong bụng linh thú cường đại.
Một đội tu sĩ tà đạo Sâm La Điện do bốn đại hộ pháp trưởng lão dẫn đầu, theo thứ tự là: Ngũ hộ pháp trưởng lão, Lục hộ pháp trưởng lão, thập cửu hộ pháp trưởng lão ( Thác Bạt Hoành ), lục thập thất hộ pháp trưởng lão.
Bốn người này đương nhiên là thất bại trong nhiệm vụ lần trước.
Vốn Phong Phi Vân chạy đến thập vạn sơn hà chính là tự tìm đường chết, người Sâm La Điện hoàn toàn có thể thủ ở bên ngoài, không cần thiết đi vào bên trong.
Nhưng mà trận đánh cờ với Tà Hoàng thiếu chủ và thần vương huyên náo thiên hạ đều biết, dù sao Sâm La đã từng là đệ nhất thánh địa tà đạo, Phong Phi Vân còn dám xông vào thập vạn sơn hà, mà bọn họ không dám đi vào, chắc chắn bị người ta cười nhạo.
Vì vậy làm bốn hộ pháp trưởng lão như bọn họ cũng phải đi theo vào.
- Các ngươi tới đây.
Trong lòng bốn hộ pháp trưởng lão nghẹn một bụng tức giận, sau khi tìm được Phong Phi Vân thì nhất định phải giáo huấn hắn một phen.
- Ồ, sinh mệnh hành giả đại nhân truyên tin tức về, phía trước ba trăm dặm có một tiểu bộ lạc, phát giác được khí tức của Thiên Vu thần nữ.
Ngũ hộ pháp trưởng lão thu được truyền âm của sinh mệnh hành giả, thân thể khẽ động, triển khai thân pháp quỷ dị, thân hình như điện, bóng người giống như quỷ ảnh xuyên qua rừng rậm.
Rất nhanh bốn đại hộ pháp dẫn đầu đi tới bộ lạc, ba trăm dặm đường đối với cự phách chỉ là mấy hô hấp mà thôi.
...
Trong huyệt động, tà khí trên người Phong Phi Vân chấn động, hai mắt đỏ bừng, thét dài một tiếng, một trảo đánh nát hàn băng, băng tinh bay ra, mặt băng vỡ ra, thanh đồng cổ phật bị phong ấn bên dưới băng bay ra ngoài, bay vào trong tay Phong Phi Vân.
Trên thanh đồng cổ phật có đầy máu tươi, phật khí cùng tà khí tương dung.
Thời điểm nó bay ra khỏi mặt băng, cổ phật phát ra tiếng gào kinh thiên động địa giống như sấm sét, chấn nát hư không, phật ảnh huyễn hóa, vạn phật triều tông xuất hiện.
Nhưng mà rất nhanh, một khí tức tà ác xuất hiện, phật âm biến thành tiếng kêu gào giết chóc, giống như lập tức đến địa ngục.
Oanh.
Phong Phi Vân một đặt lên cổ phật, trong thân thể có lực lượng liên hệ với cổ phật, cổ phật nhanh chóng bị trấn áp rơi vào trong tay Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân giờ phút này nổi giận, vỗ mặt một cái, lực lượng mang tính xé rách hiện ra, oanh, hàn băng bị đánh nát, hai kiện phật khí là "Kim Cương Xử ", "Tạo Hóa Thần Chung" bay ra khỏi băng, cũng bộc phát ra uy năng kinh thiên động địa, phật âm nhấp nhô, tiếng chuông như thần lôi.
- Thiên Vu thần nữ, chết đi cho ta.
Phong Phi Vân trên người ma vân lượn lờ, hai mắt đỏ thẫm, trong miệng khàn khàn đáng sợ, giọng nói này hoàn toàn khác với giọng của Phong Phi Vân, giống như từ trong địa ngục lao ra.
Quần áo trên người Phong Phi Vân đã sớm tan nát, chỉ có một kiện yêu ma chiến y khoác lên vai, cánh tay và lông ngực xuất hiện cơ bắp rắn chắc, mang theo ba kiện tà khí phật môn chiến binh đi sâu vào trong huyệt động.
Phong Phi Vân mỗi một bước đạp trên mặt đất đều làm hàn băng tan vỡ, mặt đất nứt ra, tà khí trên người bị chấn vỡ bắn ra ngoài, ngay cả Hàn Băng tủy cũng không ngoại lệ.
Oanh.
Phong Phi Vân cũng không biết chạy bao lâu, xuyên qua bình chướng hàn băng bảy màu, giống như vượt qua không gian xa xôi, chạy vội tới cuối huyệt động, đây là không gian cực lớn cao tới trăm trượng, rộng lớn mấy trăm trượng, có vài chục cây cột lớn, toàn đều là băng tinh bao phủ, băng hàn bên trong không phải Phong Phi Vân có thể đánh tan.
Đây là cung điện bằng băng chìm vào mặt đất, trong cung điện có ngọc đài hình tròn có một nữ tử đoan trang thánh khiết, tóc dài rủ xuống đất, da thịt tuyết trắng, lông mi như lá liễu, bờ môi như hồng anh, dung mạo tuyệt lệ động lòng người, mặc dù so với Nam Cung Hồng Nhan cùng Đông Phương Kính Nguyệt cũng tuyệt không kém cỏi bao nhiêu.
Nàng cũng bị đóng băng dày đặc quanh người, lẳng lặng ngồi xếp bằng, muôn đời bất động, trên người có tiên hà vờn quanh, tiên hà hình dạng như thần thụ, nàng bị đóng băng vạn năm, hai mắt nhắm chặt, có lẽ đã triệt để chết đi.
Cung điện dưới đát đóng băng vạn năm, một giai nhân tuyệt sắc đang ngồi trong hàn băng, vạn năm qua không nhúc nhích, thân thể không hủ, da thịt không hưm, thậm chí ngay cả mỗi sợi lông mi của nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thời gian vạn năm thật sự quá lâu, đủ để làm thi thể tu sĩ hư hại, làm cho biển cả biến ruộng dâu, làm cho một quốc độ vĩnh hằng tan vỡ, thành lập hoàng quyền mới, sinh ra nhiều đời hào kiệt, thời gian tụ tập thành con sông dài, không biết chảy về đâu.
Ngay cả chân nhân Niết Bàn Cảnh cũng không thể nào sống vượt qua vạn năm, thậm chí có rất nhiều Vũ Hóa Cảnh không thể sống qua vạn năm, thân thể căn bản không ngăn cản được thời gian ăn mòn, cuối cùng nhất chết già, thiên nhân ngũ suy.
Nhưng mà nữ tử đông cứng dưới băng cứng này cũng đã bị đóng băng một vạn năm, thân thể như thần ngọc, thướt tha giống như thiên nữ, thật giống như nàng có thể mở mắt và tùy thời phá băng đi ra.
Nhưng mà sinh cơ trong người của nàng đã đoạn tuyệt, chết hơn vạn năm trước, sở dĩ thân thể còn không có hư thối đó là bởi vì hàn băng nơi này còn lạnh hơn cả Huyền Băng Tủy, bảo tồn cơ thể của nàng không hư hại, cho nên vẫn như đang ngủ.
Phong Phi Vân mang theo ba kiện phật bảo đầy tà khí, chỉ thoáng nhìn qua nữ tử trong băng tinh thì gào thét liên tục, Kim Cương Xử, Tạo Hóa Thần Chung, đại phạm phật chung đánh ra ngoài, oanh kích lên đỉnh đầu nữ tử trong băng, bộc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Tầng băng kiên cố, dày chừng năm mét, ba kiện phật bảo không ngờ không thể tổn hại tầng băng.
- Giết, giết, giết.
Trong người Phong Phi Vân bộc phát tiếng hô khủng bố, nếu như cẩn thận nghe thì phát hiện những tiếng hô này phát ra từ sau lưng của hắn, cũng không phải từ miệng hắn phát ra.
Kim Cương Xử, Tạo Hóa Thần Chung, đại phạm phật chung chính là ngũ phẩm linh bảo, có thần uy diệt sạch chúng sinh, chúng không ngừng oanh kích lên mặt băng, rốt cục mặt băng cũng sinh ra vết rạn, đang không ngừng công kích thì vết rạn cũng càng ngày càng lớn hơn.
Hai mắt Phong Phi Vân giống như có thiên hỏa thiêu đốt, nóng rực nhìn chằm chằm vào cô gái tuyệt sắc trong tầng băng, trong miệng phát ra tiếng gào rú, không ngừng công kích.
Bốn mươi đạo thần thức trong người Phong Phi Vân bị một đám tà khí màu đen không ngừng trấn áp vào một góc, đoàn tà khí này vô cùng hung mãnh, chiếm cứ thân thể Phong Phi Vân, mang theo sát niệm và dục niệm to lớn.
- Quả nhiên sâu trong lưng diêm vương còn có một đạo thần hồn, không ngờ lao ra khỏi lưng diêm vương, chiếm cứ thân thể của ta.
Phong Phi Vân có thể trông thấy, có thể nghe thấy, thậm chí cảm nhận tất cả giác quan, kể cả xúc giác, khứu giác... Nhưng mà hắn không cách nào khống chế thân thể của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT