Các nàng đang dùng bản thân so sánh với đối phương.

Nạp Lan Tuyết Tiên đánh vỡ trầm mắc đầu tiên, ôn nhu nói:

- Ngươi có quan hệ gì với Phong Phi Vân?

- Ân... Hắn rất tốt với ta, hắn nói sẽ bảo vệ ta, còn giúp ta báo thù cho gia gia nữa.

La Ngọc Nhi không biết mình tại sao lại nói lời này với nàng, nhưng mà sau khi nói ra lại cảm thấy sung sướng, mang trên mặt cảm giác hạnh phúc.

Nghe nói như thế Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận phồng má lên, nói:

- Hắn đang lừa ngươi, hắn chính là một đại lừa gạt, chuyên lừa gạt tiểu nữ hài ngây thơ như ngươi. Ngươi không biết hắn từng là thiếu niên quần là áo lượt hư hỏng đâu, ban ngày ban mặt cũng dám đùa giỡn cô nương, loại người này nói ra ngươi còn tin tưởng sao? Hắn thấy ngươi xinh đẹp, dễ bị lừa, mới lừa gạt ngươi như thế. Nghe ta một câu, hắn chính là cặn bã.

La Ngọc Nhi cau mày, nói:

- Sao ngươi lại nói như thế? Vóc người rất đẹp, trước mặt thì thân thiết, ngươi lại ở sau lưng mắng Phong thiếu gia, nếu hắn biết chắc chắn sẽ rất đau lòng a.

- Ta...

Nạp Lan Tuyết Tiên nghe câu này của nàng thì tức tới mức nghẹt thở.

La Ngọc Nhi lại nói:

- Chuyện của Phong thiếu gia... Trải qua, ta càng hiểu hơn cả ngươi, hắn trước kia đúng là chuyện ác gì cũng làm, nhưng mà về sau hắn đã thay đổi, cũng làm không ít chuyện tốt, không chri giúp ta một lần, hắn đã nói sẽ báo thù giúp ta, hắn chắc chắn sẽ nói có tính toán.

Chuyện trước kia của Phong Phi Vân nàng rất hiểu?

Tóc của Nạp Lan Tuyết Tiên rủ xuống, trong lòng nói xong rồi, xong rồi, không còn thuốc chữa, nàng đã bị Phong Phi Vân rót mật vào tai, nói cái gì cũng vô dụng, ta nhất định phải đẩy nàng ra khỏi miệng hổ, miễn cho bị Phong Phi Vân dối trá hủy trong sạch.

Trong lòng Nạp Lan Tuyết Tiên nghĩ như vậy, lại không biết bị Phong Phi Vân rót mật vào tai, ăn mê dược nhiều nhất chính là nàng ta, thời điểm đẩy người ta ra khỏi miệng hố lại ước gì mình bị Phong Phi Vân ăn tươi.

- Được rồi! Nếu ngươi khư khư cố chấp, vậy ta còn có một biện pháp.

Nạp Lan Tuyết Tiên tay niết phỉ thúy phật châu, trên người có phật khí tinh thuần tuôn ra, dưới thân thể ngưng tụ đài sen hào quang vạn trượng, trên thân thể mềm mại có phật âm lượn lờ, sau người có một vòng phật quang thánh khiết, thanh thúy nói:

- Ngươi là Thiên Vu thần nữ đúng không! Như vậy tu vị chắc chắn sẽ không yếu, nếu không chúng ta so một hồi.

Tuy La Ngọc Nhi tu luyện vu thuật, hơn nữa tu vị không thấp, nhưng mà chưa động thủ với ai, nói:

- Vì sao ta phải so đấu với ngươi?

- Ai thắng, Phong Phi Vân sẽ là của người đó, người đó sẽ gạo nấu thành cơm với hắn, người còn lại chủ động rời đi, không được xuất hiện nữa.

Nạp Lan Tuyết Tiên đứng trên đài, tóc dài chập chờn, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào La Ngọc Nhi.

- Ah!

La Ngọc Nhi nghe được Nạp Lan Tuyết Tiên nói một câu gạo nấu thành cơm, lập tức gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên.

- Ngươi không dám so hay sao?

Nạp Lan Tuyết Tiên lại không hiểu cho lắm, nàng cũng không hiểu nhiều ý tứ gạo nấu thành cơm là thế nào, nhưng lại biết đại khái chỉ cần gạo nấu thành cơm, Phong Phi Vân chính là người của nàng, La Ngọc Nhi không thể nhúng chàm, cho nên nàng nhất định phải thắng.

Được đứa bé dẫn dắt, Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương đi tới nhà tộc trưởng, nói rõ ý đồ tới.

Tộc trưởng bộ lạc là lão giả tóc trắng xóa, lúc tuổi còn trẻ chính là đệ nhất hảo hán của bộ lạc, nhưng mà hiện tại đi không vững, cũng rất hiếu khách, nói:

- Trong hầm rượu có hảo tửu, tổng cộng hơn mấy chục đàn, các ngươi muốn uống thế nào thì uống.

Tộc trưởng gọi người mở cửa đá hầm rượu ra, bên trong có gió lạnh thổi ra mang theo âm hàn.

Nói là một hầm rượu, nhưng thật ra là một huyệt động mở ra trên vách núi, nhưng mà thêm hai phiến đá mới tạo thành hầm rượu, hàn khí bên trong cũng tăng thêm vài phần hàn khí cho rượu, làm cho rượu càng ngon hơn một chút.

Sau khi tiến vào hầm rượu này, Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương gương mặt biến hóa, phát giác hầm rượu này không tầm thường, bọn họ tới đây vốn không phải vì uống rượu, mà là muốn dò xét xem bộ lạc này rốt cuộc che dấu cái gì.

- Ồ! Vách đá trên hầm rượu này có khắc một ít bia văn a?

Ánh mắt Phong Phi Vân nhạy cảm, nhìn thấy một ít văn tự mơ hồ trên vách đá, giống như đúc trên bia văn bên ngoài, đều là khoa văn Vu Kinh.

Lão tộc trưởng nói:

- Thời điểm phát hiện ra sơn động thì nó đã có văn tự này rồi, nhưng mà trong bộ lạc không ai có thể đọc được nó cả, về sau thấy sơn động này vô dụng nên cải biến thành hầm rượu, bình thường còn đông lạnh một ít thịt khô để lưu trữ cho mùa đông.

Những văn tự này tràn ngập lực lượng nhàn nhạt, người bình thường căn bản không thấy rõ văn tự này, cũng chỉ có tu sĩ tu vị cao thâm mới thấy được.

Vô Sắc Vô Tương chậm rãi đi tới, trong mắt tràn ngập bảo quang, hiển nhiên cũng nhìn thấy văn tự, nhưng mà cho dù hắn học thức uyên bác hơn nữa cũng không cách nào phân biệt ra văn tự phía trên.

- Đây là khoa văn Vu Kinh, nếu Ngọc Nhi ở đây, chắc biết được trên đó ghi cái gì a?

Thần thức Phong Phi Vân khẽ động, ánh mắt nhìn vào sâu trong hầm rượu, bên trong tĩnh mịch và lờ mờ không ánh sáng.

Thần thức Phong Phi Vân đã thập phần cường đại, có thể kéo dài ra hơn ngàn dặm, nhưng mà sau khi tiến vào huyệt động vài trăm mét thì không thể xâm nhập nữa, hơn nữa còn chưa phải điểm cuối sơn động.

Trong thập vạn sơn hà không ngờ có tồn tại hang động thâm bất khả trắc như thế.

Lão tộc trưởng dường như nhìn ra tâm tư của Phong Phi Vân, nói:

- Huyệt động này không thể vào quá sâu, bên trong lạnh thấu xương, trong bộ lạc có vài hán tử khỏe mạnh đánh bạo xông vào trong, nhưng mà chỉ xông vào trăm mét là phải lui về, nghe nói bên trong đều kết băng, đông lạnh huyết dịch của người ta.

Tộc trưởng tuổi già nên không thể dừng lại trong hầm rượu quá lâu, vì vậy liền đi ra ngoài trước, lúc gần đi còn dặn dò hai người bọn họ không nên ở trong hầm rượu này quá lâu.

Phong Phi Vân vốn có ý định tìm La Ngọc Nhi đến, bảo nàng xem trên vách đá này khắc cái gì, nhưng mà khi nghe lão tộc trưởng nói như thế, Phong Phi Vân lại kềm nén không được hiếu kỳ trong lòng, ý định đi xem sâu trong huyệt động này cất dấu bí mật gì?

Tuy Vô Sắc Vô Tương trời sinh tính đạm bạc, nhưng mà giờ phút này thực sự hiếu kỳ, quyết định cùng Phong Phi Vân đi sâu vào trong huyệt động.

Sau khi hai người đi sâu vào trăm mét trong huyệt động, quả nhiên nhìn thấy vách đá chung quanh có băng tinh bao phủ vách đá, khí lạnh từ trong này thổi ra ngoài làm y phục hai người bao phủ một lớp băng.

Đi sâu vào năm mươi mét hàn khí càng mạnh hơn trước, người bình thường đi tới đây chắc chắn sẽ chết cóng ngay.

Phong Phi Vân cùng Vô Sắc Vô Tương tu vị thập phần cường đại, thân thể vượt xa người bình thường nên cũng không sợ hàn khí tại đây, ngay cả linh khí hộ thể cũng không cần, liền tiếp tục đi vào sâu trong huyệt động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play